Ánh mắt Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô quá đỗi trầ/n trụi, cảm xúc yêu thích gần như tràn ra khỏi đáy mắt.
Giang Bảo Thuần không nhịn được đưa tay lên, che mắt cậu lại.
Bạc Hàn Nghiêu phản xạ có điều kiện chớp mắt một cái, hàng mi dài quét nhẹ qua lòng bàn tay cô.
Cậu cao lớn, nhưng gương mặt lại nhỏ và hẹp, một bàn tay của cô gần như có thể che hết nửa gương mặt cậu.
So với đôi mắt, lòng bàn tay càng nhạy cảm hơn, có thể chạm đến nhiều chi tiết mà mắt thường không nhìn thấy.
Lần đầu tiên Giang Bảo Thuần cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, ngũ quan của cậu sắc sảo đến mức nào, đường nét gương mặt quá đỗi nổi bật: xương mày, hốc mắt, sống mũi, cằm… không có chỗ nào là không rõ ràng, giống như một hẻm núi lạnh lẽo và sâu thẳm.
Chỉ cần nghĩ đến việc những chi tiết tinh tế này chỉ có lòng bàn tay cô mới chạm đến được, tim cô dâng lên một cảm xúc nóng bỏng khó tả.
Bạc Hàn Nghiêu không hề gạt tay cô ra, trái lại còn đưa tay lên, phủ lên mu bàn tay cô.
Sau đó, cậu hơi ngẩng cằm, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Ngón tay Giang Bảo Thuần theo bản năng co lại.
Bàn tay của Bạc Hàn Nghiêu dường như cũng rất khao khát, chưa đầy hai giây sau khi chạm vào làn da, đã theo khe hở giữa những ngón tay mà siết chặt lấy mu bàn tay cô.
Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, rõ ràng cậu trở nên kích động hơn, nhịp thở nhanh hẳn, từng luồng khí nóng bỏng liên tục phả lên đầu ngón tay cô.
Tim Giang Bảo Thuần cũng như bị luồng hơi nóng đó đập vào, dâng lên một tầng tê dại ngứa ngáy.
Cô không nhịn được mà hỏi: "…Cậu cũng dễ kích động như vậy với người khác sao?"
Khoảnh khắc sau, Bạc Hàn Nghiêu đột ngột kéo tay cô xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện.
Giang Bảo Thuần chưa từng chịu nổi ánh mắt của Bạc Hàn Nghiêu.
Tính cách cô vốn đã thẳng thắn, vậy mà vẫn không thể sánh được với sự trực tiếp của cậu.
Cô chợt có cảm giác, nếu lúc này bảo cậu gọi điện nói với Bạc Tuấn rằng họ đang ở bên nhau, đang hôn nhau, cậu cũng sẽ không chút do dự mà làm ngay.
Đồng thời, Bạc Hàn Nghiêu cụp mắt xuống, nhìn cô, khẽ nói: "Chỉ với chị."
Giang Bảo Thuần nghẹn thở.
Bạc Hàn Nghiêu nói: "Giang Bảo Thuần, tôi chỉ dễ kích động với chị thôi."
Nghe cậu nói vậy, da đầu Giang Bảo Thuần tê dại, theo phản xạ đưa tay lên bịt miệng cậu lại.
Bạc Hàn Nghiêu không hề khó chịu, ngược lại còn hơi nghiêng đầu, cọ nhẹ lòng bàn tay cô.
…Thật là phạm quy quá mức.
Giang Bảo Thuần bị cậu cọ đến mức tim mềm nhũn.
Trên mặt Bạc Hàn Nghiêu không có biểu cảm gì rõ ràng, thậm chí có phần điềm tĩnh, thế nhưng từng câu nói, từng động tác, từng ánh mắt cậu dành cho cô, đều như thể đã hoàn toàn mê đắm cô.
Cô thật sự không có sức kháng cự với kiểu đối lập này.
Những chuyện sau đó, cứ thế thuận theo tự nhiên mà xảy ra.
Không rõ ai là người bước qua ranh giới trước, sau này nghĩ lại, Giang Bảo Thuần cảm thấy có lẽ là mình, bởi vì Bạc Hàn Nghiêu hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu có thể bình tĩnh đọc vanh vách tên các bộ phận s/nh lý và chức năng của chúng, nhưng khi thật sự đi vào thực hành, lại hoàn toàn mù mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!