Chương 27: (Vô Đề)

Khi Bạc Hàn Nghiêu về đến nhà, Bạc Tuấn đang ngồi trong phòng khách hút thuốc.

Có vẻ như hắn vừa từ một nơi trang trọng nào đó trở về, vẻ mặt hơi mệt mỏi, một tay chống trán, tay kia cầm điếu thuốc, bên cạnh là chiếc máy lọc không khí đang vận hành trong chế độ im lặng.

Bạc Hàn Nghiêu liếc cha mình một cái, cởi áo khoác đưa cho dì giúp việc bên cạnh, nói: "Không phải đã cai thuốc rồi sao."

Bạc Tuấn day day ấn đường, dập tắt điếu thuốc: "Gặp chút chuyện phiền lòng." Rồi lại hỏi cậu: "Sao về muộn thế, máy bay bị hoãn à?"

Bạc Hàn Nghiêu đáp: "Ở ngoài ăn chút đồ."

"Có cần bảo dì làm thêm gì cho con ăn không?"

"Không cần." Bạc Hàn Nghiêu nói, "Con ăn no rồi."

Có lẽ vì đã lâu không gặp con trai, Bạc Tuấn sinh chút hứng thú trò chuyện: "Ăn gì thế?"

Hai cha con nhìn nhau chốc lát.

Bạc Hàn Nghiêu rất ít khi nói dối, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu. Cậu bình tĩnh đáp: "Đồ Nhật."

Bạc Tuấn bật cười: "Không phải con ghét nhất là đồ Nhật sao?"

Bạc Hàn Nghiêu nói: "Giờ vẫn không thích."

"Vậy sao lại nghĩ đến chuyện ăn đồ Nhật?"

Bạc Hàn Nghiêu nhìn thẳng Bạc Tuấn, chậm rãi nói: "Dẫn bạn gái đi ăn."

Sau một thoáng yên lặng, Bạc Tuấn có chút bất ngờ bật cười: "Có bạn gái khi nào vậy?"

"Vừa mới."

"Giỏi lắm." Giọng Bạc Tuấn mang theo ý cười pha chút trêu chọc của người lớn, "Không nói không rằng mà đã theo đuổi được người ta rồi."

Bạc Hàn Nghiêu nói: "Là cô ấy theo đuổi con."

Bạc Tuấn khẽ nhướng mày, giống như hầu hết các bậc phụ huynh, hắn bắt đầu nảy sinh chút tò mò với bạn gái của Bạc Hàn Nghiêu, bởi vì quá hiểu tính cách của con trai mình, lý trí đến mức lạnh nhạt, dường như bẩm sinh đã thiếu hụt cảm xúc. Rốt cuộc là cô gái như thế nào, có thể khiến cậu chẳng ngại mệt mỏi suốt hai mươi tiếng đồng hồ đi máy bay để gặp mặt?

Bạc Tuấn mỉm cười: "Tính khi nào dẫn con bé đến gặp cha?"

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Có một khoảnh khắc thoáng qua, cậu suýt nữa đã nói hết mọi chuyện với Bạc Tuấn, nhưng không phải vì muốn chia sẻ giữa cha và con, mà là vì một loại đố kỵ đen tối mơ hồ.

Nhưng rất nhanh, lý trí đã đè nén cái cảm xúc ghen tuông non nớt đó xuống.

Bạc Hàn Nghiêu điềm nhiên nhìn Bạc Tuấn, nói: "Sẽ có cơ hội thôi."

Bạc Tuấn nhắm mắt, ngả người về sau, dựa lưng vào ghế sofa, day trán: "Đến lúc đó gọi cả dì Giang của con đến, để dì xem giúp con một chút."

Bầu không khí lập tức khựng lại.

Bạc Tuấn vẫn nhắm mắt, không nhận ra nét mặt của con trai có sự thay đổi rất khẽ, gần như có phần kỳ lạ, chẳng rõ là khinh thường, chán ghét, hay là… tội lỗi.

Một lúc lâu sau, Bạc Hàn Nghiêu mới lạnh giọng mở miệng: "Không phải hai người chia tay rồi sao?"

Bạc Tuấn cười cười, không ngại chia sẻ suy nghĩ với con trai: "Chia tay rồi thì không thể quay lại à?"

Bạc Hàn Nghiêu không đáp, xoay người đi rót một ly nước ở quầy bar. Sắc mặt cậu không có nhiều thay đổi, nhưng nhịp tim lại giống như vừa trải qua một trận vận động dữ dội, đó là dấu hiệu cho thấy cảm xúc đã gần vượt ngoài tầm kiểm soát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!