Ăn xong, Bạc Hàn Nghiêu còn muốn cùng Giang Bảo Thuần xem phim.
Giang Bảo Thuần không hiểu sao cậu lại có nhiều năng lượng như vậy, bất kỳ ai sau hơn hai mươi giờ di chuyển mệt mỏi cũng không thể có tâm trạng để hẹn hò.
Nhưng ánh mắt của Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô, lại tràn ngập một nguồn năng lượng mạnh mẽ đến đáng sợ. Có vẻ như chỉ cần cô ra một dấu hiệu nhỏ, cậu có thể đồng ý ở lại với cô thêm hai mươi giờ nữa.
Giang Bảo Thuần lo lắng cậu sẽ ngất đi trên đường về, liền lấy điện thoại của cậu, mở ứng dụng gọi xe, nhập địa chỉ nhà cậu, chuẩn bị cưỡng chế đưa cậu về nhà.
Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô làm xong mọi chuyện, mới mở miệng nói: "Tôi có thể gọi tài xế đến."
Giang Bảo Thuần: "Tài xế nào?"
Bạc Hàn Nghiêu nói: "Tài xế mà chị biết."
Giọng cậu quá bình thản, Giang Bảo Thuần cũng không để ý lắm, phải một lúc sau cô mới nhận ra, gia đình Bạc Hàn Nghiêu không chỉ có một tài xế, và cô đâu phải quen hết tất cả các tài xế. Nhưng cậu lại cố tình nhắc đến "tài xế mà cô biết."
… Ý đồ rõ ràng quá rồi.
Giang Bảo Thuần không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Bạc Hàn Nghiêu cũng đang nhìn cô. Ánh mắt cậu tập trung, nhìn có vẻ rất tỉnh táo, nhưng một người vừa trải qua chuyến bay dài và có sự chênh lệch múi giờ lên đến 12 tiếng, mà giờ vẫn đứng trước mặt cô, đó chính là một hành động không tỉnh táo chút nào.
Giang Bảo Thuần hít sâu một hơi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Cậu không sợ cha cậu biết à?"
Giọng Bạc Hàn Nghiêu điềm tĩnh, bình thản đến mức khiến người khác rùng mình: "Biết thì sao?"
"……" Giang Bảo Thuần không biết phải đáp lại thế nào. Chuyện đó sao có thể là không sao chứ, Bạc Tuấn thậm chí còn muốn tái hợp với cô nữa kìa.
Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, ứng dụng gọi xe hiện lên, xe còn cách họ 1 km, khoảng 2 phút nữa sẽ tới.
Giang Bảo Thuần trả lại điện thoại cho cậu: "Về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
Cô có thói quen bôi kem dưỡng tay, làn da tay mịn màng và ẩm ướt. Điện thoại của Bạc Hàn Nghiêu lại không có ốp lưng, khiến đầu ngón tay cô không tránh khỏi để lại vài dấu vân tay trên đó.
Giang Bảo Thuần vừa định lấy khăn ướt trong túi để lau giúp cậu, thì Bạc Hàn Nghiêu đã nhận lấy điện thoại, dùng ngón cái nhẹ nhàng v/uốt ve viền kim loại.
Cô hơi ngẩn người, xác nhận đó là hành động v/uốt ve, không phải lau chùi. Vu/ốt ve mang theo một cơn sóng kí/ch thích khó nói thành lời. Còn lau thì không có.
Hơn mười giây trôi qua, Bạc Hàn Nghiêu đột nhiên hỏi: "Chị tìm được việc chưa?"
"Việc?" Giang Bảo Thuần hơi ngơ ngác, suýt nữa không theo kịp mạch nghĩ của cậu, "Chưa, tạm thời không muốn đi làm."
Bạc Hàn Nghiêu dừng lại một chút, rồi lại hỏi: "Số điện thoại của chị là gì?"
Giang Bảo Thuần nghĩ cậu muốn lưu vào danh bạ, không nghi ngờ gì mà báo cho cậu một dãy số.
Bạc Hàn Nghiêu hỏi tiếp: "Là số điện thoại thường dùng à?"
Giang Bảo Thuần đã nhìn thấy chiếc xe mà cô gọi cho Bạc Hàn Nghiêu. Cô bước lên một bước, vừa vẫy tay gọi tài xế vừa nói: "Đương nhiên là số thường dùng rồi, tất cả các tài khoản đều liên kết với số này mà. Lên xe đi, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu lại nhiều lời như vậy!"
Vì gọi xe bằng điện thoại của Bạc Hàn Nghiêu, Giang Bảo Thuần rất thoải mái mà chọn một chiếc xe sang trọng.
Tài xế mặc vest, đeo găng tay trắng, xuống xe, cúi người nhận hành lý của Bạc Hàn Nghiêu, rồi lễ phép mở cửa xe cho cậu.
Bạc Hàn Nghiêu quay đầu nhìn Giang Bảo Thuần.
Giang Bảo Thuần nhịn cười: "Sợ cậu không quen đi xe bình thường mà."
Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên đưa tay nắm lấy gáy cô, cúi người xuống. Giang Bảo Thuần tưởng cậu định hôn cô, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng cậu chỉ ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn sự chu đáo của chị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!