Chương 25: (Vô Đề)

Giang Bảo Thuần tưởng rằng sau khi tức giận, Bạc Hàn Nghiêu sẽ không liên lạc với mình nữa. Nào ngờ sáng hôm sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn thoại cậu gửi đến.

Trong ống nghe, giọng cậu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi xuống máy bay rồi."

Giang Bảo Thuần nhìn đồng hồ, vừa đúng hai mươi tiếng kể từ lần cuối cậu liên lạc với cô. Xem ra là vừa đặt chân xuống sân bay đã lập tức gửi tin cho cô.

Nghĩ vậy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bồn chồn khó nói, cũng gửi lại một đoạn thoại: "Vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm nhé."

Một câu hỏi han rất đỗi bình thường, vậy mà Bạc Hàn Nghiêu vừa nhìn thấy liền trực tiếp gọi điện thoại tới.

Giang Bảo Thuần có chút khó hiểu, nhưng vẫn bắt máy.

Có lẽ vì vừa trải qua một đêm trên máy bay, giọng của Bạc Hàn Nghiêu ở đầu dây bên kia trầm thấp khàn khàn: "Tôi đã ở Orlando một tuần rồi."

Giang Bảo Thuần chớp mắt: "… Rồi sao?"

"Chúng ta lâu rồi không gặp nhau." Cậu chậm rãi nói.

"Cũng chỉ có bảy ngày mà?"

"Bây giờ là tám ngày rồi." Giọng Bạc Hàn Nghiêu vẫn lạnh lùng.

Lần này, dù có chậm chạp đến mấy cũng nghe ra được hàm ý trong lời cậu, huống hồ Giang Bảo Thuần đâu phải kiểu người chậm hiểu.

Cô khẽ nghiêng đầu, giả vờ nghi hoặc: "Bạc Hàn Nghiêu, cậu nhớ tôi đấy à?"

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Giang Bảo Thuần nói: "Nếu nhớ thì cứ nói thẳng."

Cậu vẫn im lặng.

Giang Bảo Thuần đợi vài giây không thấy phản hồi, làm bộ muốn dập máy.

Cuối cùng, Bạc Hàn Nghiêu cũng mở miệng: "Tôi nhớ chị, Giang Bảo Thuần."

Giang Bảo Thuần nghe mà da đầu hơi tê dại, nhưng vẫn bật cười: "Vậy à? Nhớ đến mức nào cơ?"

Giọng điệu của Bạc Hàn Nghiêu không chút dao động, nhưng những lời cậu nói lại tr/ần trụi đến mức khiến người ta run rẩy: "Hầu như ngày nào cũng nhớ. Họp cũng nhớ, làm bài cũng nhớ, ngủ cũng nhớ. Trên máy bay vẫn đang nhớ, nên mới muốn gặp chị ngay lập tức."

Giang Bảo Thuần chưa từng gặp ai thẳng thắn đến thế trong mối quan hệ ám muội, vội vàng cắt lời: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tôi tới đón cậu. Cậu ở nhà ga nào?"

"Không cần." Cậu nói, "Tôi đặt nhà hàng rồi, chị tới đó đợi tôi nhé."

Ôi chà, xem ra là có chuẩn bị từ trước rồi.

Giang Bảo Thuần nghĩ nghĩ, mỉm cười hỏi: "Giờ còn trách tôi nhớ nhầm "Orlando" thành "Áo" nữa không?"

Bạc Hàn Nghiêu khựng lại một chút, lạnh giọng đáp: "Chuyện đó để sau rồi nói."

Nói xong, cậu dập máy.

Giang Bảo Thuần hơi khó hiểu, chẳng biết cậu lại đang giận chuyện gì nữa.

Cô nhún vai, đặt điện thoại xuống, đứng dậy vào phòng thay đồ chọn quần áo.

Cô và Bạc Hàn Nghiêu không phải người yêu, nên cũng không cần ăn mặc quá long trọng.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo len mỏng ôm sát màu be nhạt, phối với quần jeans, khoác thêm một chiếc khăn choàng cashmere màu lạc đà rồi ra khỏi nhà. Lên xe rồi cô mới phát hiện, hóa ra nhà hàng Bạc Hàn Nghiêu đặt chính là tiệm đồ Nhật lần đầu họ gặp nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!