Phim kết thúc, Bạc Hàn Nghiêu đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác đen, chuẩn bị rời đi.
Giang Bảo Thuần vốn còn định bàn luận với cậu vài câu về tình tiết phim, nhưng nhìn vẻ mặt cậu không ổn lắm, đành đứng dậy tiễn cậu ra cửa.
Ra đến cửa, Bạc Hàn Nghiêu bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Giang Bảo Thuần đi sát sau lưng cậu, bất ngờ đụng thẳng vào ánh mắt cậu đang nhìn tới.
Không biết Bạc Hàn Nghiêu nghĩ gì, chỉ thấy cậu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt quá mức mãnh liệt khiến từng sợi lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên.
Giang Bảo Thuần: "… Gì vậy?"
Bạc Hàn Nghiêu dừng lại hai giây: "Chị vẫn chưa thêm lại WeChat của tôi."
Chỉ trong hai giây cậu ngừng lại ấy, Giang Bảo Thuần nghi ngờ thứ cậu muốn nói tuyệt đối không chỉ là chuyện thêm lại WeChat.
Tim cô bất giác đập mạnh một cái: "Cậu chờ tôi lấy điện thoại."
Bạc Hàn Nghiêu lại nhìn cô thêm vài giây, rồi mới chậm rãi gật đầu.
Lúc lấy được điện thoại, tim Giang Bảo Thuần vẫn còn đập thình thịch.
Trước đây cô từng nghĩ Bạc Hàn Nghiêu nói chuyện quá thẳng, thiếu lễ độ, không biết giao tiếp cơ bản, cho đến khi cậu bắt đầu mập mờ với cô, cô mới phát hiện, những đặc điểm ấy cũng có thể khiến ánh mắt cậu trở nên quá mức… trần tr/ụi.
Giang Bảo Thuần hiếm khi cảm thấy khó chống đỡ như lúc này.
Thêm lại WeChat xong, Giang Bảo Thuần giơ điện thoại về phía cậu lắc lắc: "Thế này được chưa?"
Bạc Hàn Nghiêu không nói gì. Cậu cụp mắt nhìn vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng trượt ngón tay, có vẻ đang xem phần Moments của cô.
Giang Bảo Thuần thoáng thấy hơi ngại ngùng.
Bạc Hàn Nghiêu xem quá nghiêm túc, gần như có phần đắm chìm, mỗi tấm ảnh đều dừng lại ít nhất hai giây, không hề giấu giếm sự quan tâm dành cho cô.
Không biết bao lâu sau, cậu bất chợt lên tiếng: "Chị định khi nào mới trả lời cha tôi?"
Giang Bảo Thuần ngẩn người: "Gì cơ?"
Bạc Hàn Nghiêu nói: "Cha tôi gửi cho chị rất nhiều tin nhắn. Chị định bao giờ trả lời?"
Giang Bảo Thuần: "……" Không hề nói quá, cô nghe mà nổi hết da gà, cảm giác… chẳng khác nào đang vụng trộm.
Có lẽ vì khung cảnh lúc này quá giống tình huống tiểu tam bị chất vấn: Bao giờ thì định nói cho chính thất biết chuyện hai người?
Một lúc lâu, cô mới lấy lại giọng: "… Tại sao tôi phải trả lời anh ấy?"
Bạc Hàn Nghiêu nói: "Chị không trả lời, cha tôi có thể sẽ tiếp tục nhắn tin cho chị. Chị thích nhận tin nhắn của ông ấy à?"
"……" Giang Bảo Thuần vừa buồn cười vừa bất lực, "Liên quan gì đâu. Tôi không muốn trả lời vì anh ấy không hỏi ý tôi, đã trực tiếp đến công ty tôi, khiến đồng nghiệp xung quanh đều biết tôi và anh ấy từng quen nhau, ảnh hưởng rất tệ."
Bạc Hàn Nghiêu im lặng. Vài giây sau, cậu bỗng mở miệng: "Chị nghỉ việc cũng vì chuyện này?"
Giang Bảo Thuần: "Không hẳn, nhưng cũng tính là một trong những lý do."
Lời vừa dứt, không biết có phải ảo giác của cô không, sắc mặt Bạc Hàn Nghiêu hình như có chút vui vẻ, thậm chí còn lộ ra một chút hả hê. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt ấy đã bị cậu thu lại, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Không hiểu vì sao, Giang Bảo Thuần lại không muốn cậu nhanh chóng bình tĩnh lại như vậy.
Thế nên, cô cố tình hỏi: "Nói mới nhớ, cậu có biết vì sao tôi chia tay cha cậu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!