Dạ dày của Giang Bảo Thuần rất tốt, không kén ăn, cái gì cũng thích, bất kể là món Chiết thanh đạm hay món Tương đậm đà, gần như không có kiêng kị gì.
Bạc Hàn Nghiêu làm món đầu tiên là thịt bò xào ớt bằm.
Đây đúng là món Giang Bảo Thuần thích, nhưng cô không ngờ cậu sẽ làm món này, cứ tưởng cậu sẽ chọn một món có ít mùi khói lửa hơn.
Trước khi vào bếp, Bạc Hàn Nghiêu đã cởi áo khoác cashmere, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, tay áo xắn lên tận khuỷu, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Cậu nấu ăn rất nghiêm túc, đeo găng tay nhựa, dọn dẹp thớt sạch sẽ, đồ sống đồ chín, rau và thịt đều phân chia rõ ràng.
Điều khiến Giang Bảo Thuần bất ngờ là kỹ thuật cắt thái của Bạc Hàn Nghiêu lại rất tốt, thịt bò cắt đều tay, gừng, tỏi, ớt cũng thái đều tăm tắp, giống như mấy video xả stress dành cho người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Động tác thuần thục như vậy, kết hợp với gương mặt lạnh lùng, khớp tay trắng bệch vì dùng sức, gân xanh dần nổi rõ trên cánh tay. tạo nên một kiểu gợi cảm đối lập.
Nghĩ đến không lâu trước đây, ngay cả việc nhìn thấy cô trong buổi hội thảo cũng khiến Bạc Hàn Nghiêu khó chịu, Mà giờ lại đang ở nhà cô, rửa tay xuống bếp nấu nướng.
Trong lòng Giang Bảo Thuần bỗng dưng dậy sóng.
Cô không dám nhìn tiếp, quay người đi dọn bàn ăn.
Là dân mỹ thuật, căn nhà của Giang Bảo Thuần được bày biện rất có chiều sâu, không thua kém gì mấy blogger chuyên về decor.
Đèn trang trí, cây xanh, tranh treo tường, thảm lông cừu… đặc biệt là cây đèn sàn trong phòng khách, là món đồ cổ điển mà cô đã cất công chọn lựa, chụp đèn thủy tinh như ánh hoàng hôn buông xuống, bật đèn lên là cả phòng khách ngập trong không khí của một bộ phim cũ.
Bạc Hàn Nghiêu bưng đĩa thức ăn quay người lại, trước mắt là một khung cảnh mờ mờ ảo ảo như vậy.
Cậu khẽ sững lại một chút.
Đúng lúc này, Giang Bảo Thuần bước đến, nhận lấy đĩa thức ăn trên tay cậu.
Là người thành phố A, Bạc Hàn Nghiêu từ trước đến giờ không hứng thú với món ăn đậm dầu đậm vị. Cậu ăn khá nhiều, nhưng đã quen với khẩu vị thanh đạm.
Giang Bảo Thuần thì lại thích kiểu mùi vị này, gần như không chờ nổi mà gắp ngay một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Thịt mềm, thấm đều nước sốt, óng ánh sắc vàng, lại được bọc trong lớp ớt bằm đỏ xanh xen lẫn, cô vừa ăn vào đã thoả mãn đến nheo cả mắt lại.
Bạc Hàn Nghiêu nhìn cảnh đó, bỗng dưng như thể mượn miệng cô mà nếm được vị ngon kích th/ích ấy. Vừa đậm, vừa tươi, lại cay nồng.
Cậu lặng lẽ dời mắt, yết hầu trượt lên xuống, nuốt một ngụm nước bọt.
Giang Bảo Thuần hoàn toàn không nhận ra, còn đang khen tay nghề của cậu: "Ngon quá!"
Bạc Hàn Nghiêu khựng lại: "Còn bốn món nữa."
Giang Bảo Thuần: "Bốn món? Có nhiều quá không đó?"
Bạc Hàn Nghiêu lại nói: "Không nhiều."
Nói xong, cậu đặt đĩa sứ xuống, quay vào bếp nấu tiếp.
Cuối cùng, cậu làm tổng cộng năm món, mỗi món đều tươi ngon hấp dẫn, mùi thơm lan tỏa, hoàn toàn hợp với khẩu vị của Giang Bảo Thuần.
Giang Bảo Thuần là một thực khách đạt chuẩn, rất biết tạo giá trị tinh thần, vừa ăn vừa khen: "Tay nghề này sắp đuổi kịp dì giúp việc nhà cậu rồi đó."
Bạc Hàn Nghiêu không nói gì.
Cậu ăn không nhiều, chỉ gắp vài đũa, phần lớn thời gian đều nhìn Giang Bảo Thuần ăn.
Cảm giác thèm ăn dường như có thể lây lan, cậu nhìn cô ăn ngon lành như vậy, cũng bất giác cảm thấy đói khát hiếm có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!