Giang Bảo Thuần vậy mà lại thích cậu.
Trên đường về, mặt Bạc Hàn Nghiêu không cảm xúc, câu nói kia lại cứ lặp đi lặp lại trong đầu, từng sợi lông tơ trên người đều dựng đứng, cảm giác buồn nôn theo tính si/nh lý dâng lên từng cơn.
Cùng lúc đó, mọi chi tiết như được xâu chuỗi lại với nhau.
Ví như, vì sao mỗi lần gặp cậu, Giang Bảo Thuần đều xịt nước hoa đậm đến mức sặc người. Lại ví như, vì sao trước mặt cậu, Giang Bảo Thuần lúc nào cũng ăn mặc cực kỳ trẻ trung.
Trước đây, Bạc Hàn Nghiêu chưa từng nghĩ theo hướng đó, chỉ cho rằng thẩm mỹ của Giang Bảo Thuần quá kém, thích mấy loại nước hoa ngọt ngấy.
Ai mà ngờ được, hóa ra nguyên nhân lại liên quan đến cậu.
Bạc Hàn Nghiêu nhíu chặt mày, càng nghĩ càng rợn người, một cảm giác hoang đường không thể diễn tả trào lên.
Tại sao Giang Bảo Thuần lại thích cậu? Chẳng lẽ cô ta không thấy Bạc Tuấn đối xử với cô ta tốt thế nào sao?
Quan hệ giữa cậu và Bạc Tuấn có phần phức tạp. Bạc Tuấn không phải cha ruột của cậu, mà là chú ruột.
Cha ruột của cậu là một kẻ điên, đã yêu nhầm người, thậm chí còn sinh ra cậu.
Đối với nhà họ Bạc, đó là một vết nhơ không thể dung thứ.
Vì vậy, ngay từ khi mới sinh ra, Bạc Hàn Nghiêu đã được chuyển hộ khẩu sang danh nghĩa con trai Bạc Tuấn.
Trong ký ức của cậu, Bạc Tuấn vẫn luôn là một người cha có trách nhiệm. Dù không cho cậu tình thương cuồng nhiệt, nhưng chưa từng vắng mặt trong bất kỳ sự kiện quan trọng nào của cuộc đời cậu.
So với người cha ruột chưa từng gặp mặt kia, Bạc Hàn Nghiêu càng công nhận thân phận "cha" của Bạc Tuấn.
Thế mà giờ đây, bạn gái của cha lại thích cậu.
Nghĩ tới đây, da đầu Bạc Hàn Nghiêu tê rần.
Hơn nữa, theo cậu biết, Giang Bảo Thuần chính là mối tình đầu của Bạc Tuấn.
Suốt mười tám năm Bạc Tuấn nuôi dưỡng cậu, chưa từng dẫn người phụ nữ nào về nhà, cũng không dính dáng đến bất kỳ tin đồn tình ái nào.
Giang Bảo Thuần là người bạn gái đầu tiên mà cha công khai.
Bạc Hàn Nghiêu vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Giang Bảo Thuần là trong hoàn cảnh thế nào.
Khi đó, cậu vừa họp xong ở trường, chuẩn bị bắt xe về, thì Bạc Tuấn gửi định vị, bảo cậu tới ăn cơm.
Cậu liếc nhìn địa chỉ, đó là một nhà hàng Nhật, theo mô hình Omakase, mấy năm gần đây rất thịnh hành.
Cậu vốn không thích đồ Nhật, càng ghét đồ sống, định từ chối, nhưng Bạc Tuấn lại dùng giọng điệu ra lệnh, bảo cậu nhất định phải đến, gặp mặt Giang Bảo Thuần.
Bạc Hàn Nghiêu đành phải đi.
Nhà hàng Nhật này bài trí thanh nhã, yên tĩnh, bật nhạc nền nhẹ nhàng, khách ngồi thành hàng, chờ đầu bếp phục vụ món ăn.
Cậu bước vào, bất ngờ chạm mặt Giang Bảo Thuần.
Diện mạo, cách ăn mặc, cử chỉ của cô ta hoàn toàn không giống người lớn. Da trắng, môi đỏ, mặt tròn đầy đặn, tóc đen dài xõa ngang vai, trên người mặc một chiếc áo len hồng phấn rộng thùng thình, viền cổ còn đính một hàng ngọc trai nước ngọt.
Cả người toát lên thứ khí chất ngọt ngào rực rỡ, tựa như nét chấm phá quá đậm trên một bức tranh tông nhạt, đâm thẳng vào mắt cậu.
Chưa đến mười giây sau khi gặp mặt, ấn tượng của Bạc Hàn Nghiêu về cô ta đã rơi thẳng xuống đáy.
Cô ta hoàn toàn không có ý thức mình đang gặp con trai của bạn trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!