Giang Bảo Thuần về đến nhà, tắm rửa xong thì ngã ra ngủ một mạch, mãi đến tám giờ sáng hôm sau mới bị chuông báo thức đánh thức.
Cô lờ mờ trở mình, với tay từ dưới gối lấy điện thoại ra, theo thói quen lướt qua tin nhắn, thì phát hiện Bạc Hàn Nghiêu gửi cho cô một đoạn ghi âm.
Không dài, chỉ có ba giây.
Giang Bảo Thuần sững người, bấm mở.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt của Bạc Hàn Nghiêu vang lên từ trong điện thoại: "Vậy lúc nào chị mới có thể ăn cơm cùng với tôi?"
Âm thanh phát ra khiến chất giọng có từ tính của cậu càng thêm rõ rệt, vang vọng đến mức khiến vành tai cô khẽ rung lên.
Tim Giang Bảo Thuần hơi giật, cả người lập tức tỉnh táo, theo phản xạ kéo giãn khoảng cách với điện thoại.
Lúc này, cô mới chú ý đến thời gian cậu gửi tin nhắn, vậy mà là 1 giờ sáng.
Gần như ngay lập tức, cô nhớ lại chuyện trước đó cậu từng bấm "thích" rồi lại hủy like bài đăng của cô vào đúng 0 giờ.
Là người mắc hội chứng Asperger, Bạc Hàn Nghiêu luôn có chứng ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng.
Theo lời Bạc Tuấn kể, từng có một thời gian, cậu thậm chí không cho phép lịch trình của mình sai lệch dù chỉ một giây.
Một người coi trọng thời gian đến thế, vậy mà vì cô, đã không chỉ một lần phá vỡ quy tắc sinh hoạt của bản thân.
…Chẳng lẽ Bạc Hàn Nghiêu thật sự thầm thích cô?
Chưa kịp đào sâu cảm xúc dâng lên trong lòng, Giang Bảo Thuần đã bị tiếng thông báo 99+ tin nhắn trong nhóm công việc trên WeChat kéo sự chú ý đi.
Cô mở ra xem, thì ra là chuyện Tạ Dư Diễm quên trả quần áo đã bắt đầu bùng lên, stylist trực tiếp @ cậu ta trong nhóm lớn mấy trăm người.
Stylist – Dương: [@Người mẫu – Tạ Dư Diễm, chào bạn. Vui lòng hoàn trả trang phục của nhãn hàng trước 6 giờ chiều hôm nay, cảm ơn.]
Stylist – Dương: [Nói lại lần nữa, đây không phải hiện trường chụp hình 9 đồng 9 miễn phí vận chuyển trên Taobao, đồ của nhãn hàng là phải trả.]
Trong nhóm làm việc, ngoài đạo diễn, mỹ thuật, ánh sáng, đạo cụ… còn có cả bên đối tác của các nhãn hàng. Hành động của stylist chẳng khác nào bạt tai Tạ Dư Diễm giữa đám đông.
Cho đến khi Giang Bảo Thuần đến công ty, Tạ Dư Diễm vẫn chưa trả lời stylist, chắc là cảm thấy mất mặt.
Hai tiếng sau, cuối cùng Tạ Dư Diễm cũng lên tiếng trong nhóm:[Xin lỗi, hôm qua đi vội quá. Tôi đã nhờ shipper mang trả lại rồi.]
Dưới tin nhắn là một loạt sticker từ mấy người mẫu quen thân với anh ta.
Giang Bảo Thuần liếc mắt nhìn rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
Cứ tưởng chuyện đến đây là xong, không ngờ chẳng hiểu thế nào, chủ đề trong nhóm lại chuyển hướng sang cô.
Khi Giang Bảo Thuần phát hiện, xung quanh đã có vài tiếng thì thầm râm ran.
Cô hơi nhíu mày, mở nhóm trò chuyện lên xem, thì ra có người nhắc đến chuyện cô rời đi cùng Tạ Dư Diễm, muốn ám chỉ rằng cô nên nhắc anh ta trả đồ:
[Anh Diễm, hôm qua không phải anh đi cùng cô Giang à? Cô ấy không nhắc anh trả quần áo sao?]
Tạ Dư Diễm trả lời: [Cô ấy có nhắc. Nhưng sau đó bọn tôi gặp Bạc Tuấn tiên sinh, nên quên mất chuyện này.]
Vừa nhắc đến cái tên "Bạc Tuấn", tin nhắn trong nhóm lại lập tức vượt quá 99+, phần lớn là sticker không mang nhiều ý nghĩa.
[Gì cơ? Anh nói ai cơ?]
[Bạc Tuấn thật sự đến công ty bọn mình á? Hôm qua tôi còn tưởng tấm hình đó là ghép.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!