Bạc Tuấn lái một chiếc SUV màu đen, kiểu dáng khiêm tốn nhưng logo xe thì không hề khiêm tốn chút nào, khiến không ít người ngoái đầu nhìn theo.
Giang Bảo Thuần: "…Hôm nay anh lái xe nhìn trẻ trung ghê."
Bạc Tuấn mở cửa ghế phụ cho cô, còn giơ tay che phía trên đầu cô: "Tôi không trẻ trung à?"
Giang Bảo Thuần vốn quen đấu khẩu với anh, theo phản xạ liền buông lời chọc ghẹo: "Anh có con trai mười tám tuổi rồi cơ mà."
Nói xong, cô đột nhiên hơi chột dạ, có lẽ vì dạo này mối quan hệ giữa cô và Bạc Hàn Nghiêu không được trong sáng cho lắm.
Nhưng Bạc Tuấn lại hiểu lầm ý cô, bật cười khẽ: "Hàn Nghiêu là con của anh trai tôi, em thật sự không cần bận tâm đến sự tồn tại của nó."
Giang Bảo Thuần im lặng, không nói gì, chột dạ ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn.
Trong xe, mùi tinh dầu thơm nhàn nhạt, bản Biến tấu Goldberg đang được phát, âm điệu như ru ngủ.
Giang Bảo Thuần vốn đã buồn ngủ đến mức mí mắt díu lại, nghe nhạc một lát liền thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại, xe của Bạc Tuấn đã dừng trước cổng khu chung cư.
Đây là căn nhà cha mẹ mua cho cô, vì đã mua từ lâu nên mục đích chính là đầu tư chứ không phải để ở lâu dài, vị trí cũng không quá đắc địa, môi trường khu chỉ ở mức trung bình.
Quả nhiên, sau khi dừng xe, Bạc Tuấn liếc nhìn khu vực xung quanh, khẽ cau mày: "Em ở đây à?"
Giang Bảo Thuần ngáp một cái: "Sao thế?"
Bạc Tuấn ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chung cư của em không cần quẹt thẻ để vào à?"
Giang Bảo Thuần biết anh đang muốn nói gì. Các khu cao cấp thường kiểm soát rất nghiêm ngặt, khu nhà cha mẹ cô ở thậm chí vào cổng phải quẹt thẻ, vào tòa nhà lại quẹt thẻ, vào thang máy cũng vẫn phải quẹt thẻ mới chọn được tầng.
Nơi cô đang ở bây giờ thì hoàn toàn không đến mức đó, bảo vệ gần như chỉ mang tính hình thức, thấy người là mở cửa, cũng chẳng kiểm tra gì.
Cô giả vờ không hiểu ý cậu: "Có chứ, nhưng bây giờ đang giờ tan học tan tầm, bảo vệ cứ mở cửa suốt thôi."
"Không an toàn." Bạc Tuấn nói.
Giang Bảo Thuần: "Cũng tàm tạm, bên cạnh còn có bốt công an nữa mà."
Bạc Tuấn không nói gì, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng.
Một lúc sau, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sau tròng kính chăm chú: "Em có nghĩ đến chuyện chuyển về ở không?"
Giang Bảo Thuần sững người: "Về đâu?"
Bạc Tuấn nhìn cô, ánh mắt không rời, ý tứ quá rõ ràng. Anh muốn cô quay về biệt thự nhà họ Bạc.
Giang Bảo Thuần: "…Không đâu."
Bạc Tuấn im lặng.
Trong xe vẫn đang phát Biến tấu Goldberg, nhưng đã chuyển sang biến tấu thứ 26. Tiết tấu nhanh dần, âm thanh dồn dập như mưa rào, giống như cả đàn ong vỡ tổ.
Nghe nói bản nhạc này là Bach sáng tác cho một vị bá tước bị mất ngủ, cũng không biết vị bá tước ấy nghe bản này thì làm sao ngủ nổi.
Bạc Tuấn dường như cũng bị ảnh hưởng bởi tiết tấu gấp gáp ấy, đột ngột đưa tay, tắt nhạc.
Không biết anh đang nghĩ gì, đột nhiên nheo mắt lại: "Là vì Hàn Nghiêu sao?"
Tim Giang Bảo Thuần chợt đập thình thịch, ngón tay cũng khẽ run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!