Chương 13: (Vô Đề)

"Tiểu Giang lão sư đang hẹn hò với tôi."

Câu nói này của Tạ Dư Diễm rõ ràng là muốn đuổi người đi. Chỉ cần đầu óc Bạc Hàn Nghiêu bình thường, ắt hẳn có thể hiểu được hàm ý trong lời cậu ta.

Tiếc là Bạc Hàn Nghiêu sao có thể là người bình thường được.

Cậu lạnh nhạt liếc nhìn Tạ Dư Diễm một cái: "Anh không hợp với cô ấy."

Không khí khựng lại trong chốc lát.

Giang Bảo Thuần đang uống cà phê, nghe câu này suýt nữa thì phun ra. Cô không thể tin nổi Bạc Hàn Nghiêu lại nói thẳng thừng như vậy.

Cho dù cậu có cảm tình với cô, cũng nên giữ chút ý tứ chứ?

Tạ Dư Diễm cũng khựng lại, sau đó nở nụ cười có phần ngạc nhiên: "Bạc Hàn Nghiêu, cậu có ý gì vậy? Chúng ta đều cùng một giới cả, có cần phải hạ thấp nhau như thế không?"

Bạc Hàn Nghiêu lạnh nhạt cúi mắt nhìn cậu ta, như đang xem một vở kịch chẳng mấy liên quan: "Ai cùng một giới với anh?"

Tạ Dư Diễm nghẹn họng. Cậu ta từng nghe nói Bạc Hàn Nghiêu nói chuyện rất khó nghe, không ngờ lại khó nghe đến mức này, hoàn toàn vượt khỏi quy tắc xã giao tối thiểu.

Tạ Dư Diễm cố nặn ra một nụ cười: "Người lớn hai bên đều quen biết, lễ Tết cũng gặp nhau vài lần. Nếu vậy mà không tính là cùng một giới, thì thế nào mới tính? Cậu đừng kiêu căng quá mức…"

Bạc Hàn Nghiêu thản nhiên cắt ngang: "Ý tôi là, tôi không giống anh, không cho rằng số lượng bạn giường tỷ lệ thuận với sức hút của đàn ông."

Bầu không khí đông cứng.

Nụ cười trên mặt Tạ Dư Diễm hoàn toàn tắt ngóm. Nói gì mà không nể mặt, đây là giẫm thẳng vào mặt cậu ta rồi còn gì.

Nhưng nhà họ Tạ làm sao so được với nhà họ Bạc. Vì Giang Bảo Thuần mà gây hiềm khích với Bạc Hàn Nghiêu, quả thật không đáng.

Vì thế, Tạ Dư Diễm hít sâu một hơi, lùi về sau một bước, cố gắng gượng ra một nụ cười: "Thôi vậy, chuyện tình cảm là do duyên phận. Có duyên sẽ gặp lại, Tiểu Giang lão sư."

Bạc Hàn Nghiêu dõi theo bóng lưng Tạ Dư Diễm rời đi, gương mặt vẫn không mấy biểu cảm.

Trên đường lái xe về nhà, cậu lướt thấy vòng bạn bè của Giang Bảo Thuần.

Hôm nay là cuối tuần, nhưng trên bàn cô chỉ có một ly cà phê, trông cô đơn lạc lõng đến đáng thương.

Bạc Hàn Nghiêu nhìn lịch trình, hôm nay ngoài việc phải về nhà xã giao, cũng chẳng có việc gì quan trọng. Có thể đi gặp cô một chút.

Nào ngờ, khi cậu đến quán cà phê thì bên cạnh Giang Bảo Thuần đã có người ngồi.

Cậu chỉ liếc một cái đã nhận ra đó là Tạ Dư Diễm. Chính là người lần trước nói chuyện rất vui vẻ với Giang Bảo Thuần.

Cậu đã điều tra sơ qua thân phận người này: một công tử tai tiếng, bỏ học giữa chừng, hành vi lố lăng, tình sử hỗn loạn, thay bạn gái như thay áo, trung bình nửa tháng lại đổi người bên cạnh.

Việc Giang Bảo Thuần chịu từ bỏ những mộng tưởng không thực tế để bắt đầu mối quan hệ mới, đối với cậu mà nói, lẽ ra là chuyện tốt.

Nhưng không hiểu sao, ngay cái nhìn đầu tiên thấy Tạ Dư Diễm, trái tim cậu như bị siết chặt, nghèn nghẹn khó chịu.

Có lẽ là vì con người Tạ Dư Diễm quá bỉ ổi. chỉ uống một ly cà phê thôi mà tay suýt nữa đã đặt lên vai Giang Bảo Thuần.

Bạc Hàn Nghiêu cảm thấy, nếu Giang Bảo Thuần muốn yêu đương, ít nhất cũng nên chọn một người đàn ông đầu óc bình thường, tình sử trong sạch.

Sau khi Tạ Dư Diễm rời đi, Bạc Hàn Nghiêu tự nhiên ngồi xuống đối diện Giang Bảo Thuần.

Thần sắc cậu rất bình tĩnh, dường như hành động này chẳng có gì lạ thường, còn tiện tay gọi thêm một ly cà phê.

Khóe miệng Giang Bảo Thuần khẽ co giật, nhìn cậu với vẻ mặt đầy phức tạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!