Chương 11: (Vô Đề)

Bạc Hàn Nghiêu không hiểu Giang Bảo Thuần đang giở trò gì.

Khoảng thời gian này, cô không tìm đến cậu một lần nào, nhưng cách vài ba hôm lại đăng một bài chín ô ảnh lên trang bạn bè.

Trong ảnh, cô cười rạng rỡ, công việc bận rộn, cuộc sống đầy ắp.

Vẽ bản thiết kế đến tận khuya, làm đạo cụ quay phim, nhìn thấy mấy loại rau củ có hình thù kỳ lạ trong siêu thị… Ngày nào cô cũng như có vô vàn chuyện mới mẻ để chia sẻ, có hôm còn đăng vài bài liền.

Lần gần đây nhất, cô đăng ảnh một chiếc cốc cà phê.

Một chiếc cốc đã uống cạn cà phê. 

Có lẽ là uống vào những thời điểm khác nhau trong ngày, trên thành cốc lưu lại nhiều vòng vệt cà phê nâu nhạt.

Đa số người nhìn chiếc cốc này, phản ứng đầu tiên sẽ là: "Rửa chắc mệt lắm đây."

Nhưng cô lại chú thích: "Dấu vết của suy tư."

Bạc Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm bức ảnh ấy, dường như từ đó thấy được phần cốt lõi trong tính cách của Giang Bảo Thuần – sinh động, nhạy cảm, có thể nhanh chóng nắm bắt những điều đẹp đẽ vụn vặt trong cuộc sống.

Bảo sao gương mặt cô lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.

Vì cô luôn có thể nhìn thấy những điều đáng yêu.

Còn Bạc Hàn Nghiêu thì thiếu đi khả năng ấy.

Thế giới của cậu là sự lạnh lùng và lý trí, ngập tràn dục vọ. ng vật chất cực đoan. Nhiều người nghĩ rằng, những kẻ xuất thân danh giá chắc hẳn xem tiền như rác rưởi, nhưng thực tế, càng là người giàu có, dục vọ. ng vật chất càng mãnh liệt, càng cần vật chất để thể hiện sự độc nhất vô nhị của bản thân.

Cậu lớn lên trong môi trường đầy dục v. ọng như thế, chứng kiến quá nhiều con người và sự việc đáng ghê tởm, sớm đã đánh mất khả năng tìm thấy niềm vui từ trong chính mình.

Giang Bảo Thuần thì không giống vậy.

Bạc Hàn Nghiêu bất giác nhớ đến một câu nói rất sáo rỗng, cô có một đôi mắt biết phát hiện ra cái đẹp.

Bạc Hàn Nghiêu không thích Giang Bảo Thuần, nhưng thế giới trong mắt cô thực sự hấp dẫn.

Cậu bình tĩnh nghĩ, nếu Giang Bảo Thuần lấy danh nghĩa bạn bè mời cậu ăn cơm hoặc xem phim, cậu sẽ không từ chối. Với điều kiện là, cô giữ đúng ranh giới bạn bè, từ bỏ những suy nghĩ không thực tế kia.

Thế nhưng, đã một tháng trôi qua, Giang Bảo Thuần vẫn chưa một lần liên lạc với cậu.

Bạc Hàn Nghiêu không nhận ra, số lần cậu cầm đến điện thoại ngày càng nhiều.

Trước đây, mỗi khi vào phòng thí nghiệm, câu chưa từng mang theo điện thoại. Lĩnh vực khoa học tiên phong quản lý thiết bị điện tử cực kỳ nghiêm ngặt, không chỉ cấm mang theo mà còn thực hiện cách ly vật lý.

Lâu dần, cậu hình thành thói quen không xem điện thoại, ngoài việc cần liên lạc với thành viên trong nhóm thì hầu như không đụng đến thiết bị điện tử.

Còn bây giờ, cậu lại vô thức mở điện thoại xem. Ra khỏi phòng thí nghiệm, phản ứng đầu tiên cũng là nhìn điện thoại.

Cập nhật mới nhất của Giang Bảo Thuần, mãi mãi chỉ xuất hiện trong trang bạn bè.

Có lần, cậu thấy Bạc Tuấn bình luận dưới bài của cô: Gần đây bận gì thế? 

Cô trả lời: Công việc~

Bạc Hàn Nghiêu cảm thấy, dấu ngã kia hoàn toàn không cần thiết, nhìn thế nào cũng thấy có chút mờ ám. Ngay sau đó cậu phát hiện, lúc cô khách sáo với người khác, gần như toàn dùng giọng điệu kiểu này.

Khoảnh khắc ấy, cảm xúc trong lòng cậu không khác gì vui mừng.

Nhưng rất nhanh, cậu liền nhận ra đây có lẽ chính là hiệu quả mà Giang Bảo Thuần mong muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!