Chương 1: (Vô Đề)

Bạc Hàn Nghiêu đưa Giang Bảo Thuần đến bệnh viện, ngồi trong xe nhìn cô bước vào trong.

Cậu hạ cửa kính xuống, bảo tài xế chỉnh gió ngoài lên mức lớn nhất. Mấy chục giây trôi qua, mùi hương ngọt đến phát ngấy kia mới bị quét sạch hoàn toàn.

Bạc Hàn Nghiêu kéo cửa kính lên, vừa định bảo tài xế lái xe, thì bất ngờ phát hiện điện thoại của Giang Bảo Thuần để quên trên ghế.

Giang Bảo Thuần là bạn gái của cha anh, năm nay hai mươi sáu tuổi, nhỏ hơn cha anh mười ba tuổi, lớn hơn anh tám tuổi.

Bạc Hàn Nghiêu không ưa Giang Bảo Thuần, không hẳn vì tuổi tác, mà chỉ đơn giản là ghét cái mùi phấn son trên người cô ta, quá thơm, quá nồng, khiến người ta thấy khó chịu khắp người.

Cậu vốn không có thói quen soi trộm điện thoại người khác, định bụng bảo tài xế mang điện thoại trả lại.

Nào ngờ, đúng lúc đó, màn hình điện thoại sáng lên.

Một dòng tin nhắn đột ngột hiện ra trước mắt anh:[Cậu đừng nghĩ nhiều, cứ nói thẳng ra là cậu thích con trai anh ta rồi.]

Giang Bảo Thuần đi được nửa đường mới phát hiện điện thoại để quên trên xe, vội vàng quay lại. May mà xe vẫn chưa rời đi.

Cô chạy tới, gõ gõ cửa kính phía sau.

Hai giây sau, cửa kính hạ xuống, người bên trong đang bất động nhìn cô chằm chằm.

Diện mạo của Bạc Hàn Nghiêu rất giống cha mình, xương mày cao, hốc mắt sâu, ngũ quan sắc nét lạnh lùng, đặc biệt là đường viền hàm, rõ ràng dứt khoát, nhìn nghiêng trông cứ như một bức tượng quá mức hoàn mỹ.

Bình thường, mỗi lần nhìn cô, Bạc Hàn Nghiêu luôn hơi ngẩng cằm, mang theo chút kiêu căng xa cách. Nhưng hôm nay không biết cậu đang nghĩ gì, cửa kính vừa hạ xuống đã nhìn cô chằm chằm, như thể lần đầu gặp mặt, khiến da đầu cô tê rần.

Giang Bảo Thuần khẽ hắng giọng: "…Ờ, tôi để quên điện thoại trong xe."

Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô thêm một lúc, rồi mới đưa điện thoại cho cô.

Giang Bảo Thuần vừa định nói lời "cảm ơn", thì cửa kính đã được kéo lên, cậu lập tức bảo tài xế lái xe.

Chiếc xe nhanh chóng nhập vào dòng xe cộ, biến mất khỏi tầm mắt.

Giang Bảo Thuần hít phải một bụm khói xe, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.

Cô cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại quay người bước vào bệnh viện.

Màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị đoạn trò chuyện giữa cô và người bạn Cố Kỳ.

Bảo: [Phải làm sao đây, tớ rất muốn chia tay.]

Cố Kỳ: [Chia đi!]

Bảo: [Nhưng không biết mở miệng thế nào]

Cố Kỳ: [Bịa đại lý do nào đấy, nói cậu bị bệnh nan y cũng được]

Bảo: […Thế chẳng bằng nói tớ có người khác rồi.]

Cố Kỳ: [Chẳng phải anh ta có đứa con trai sao? Hình như cũng không kém cậu bao nhiêu tuổi.]

[Cậu đừng nghĩ nhiều, cứ nói thẳng ra là cậu thích con trai anh ta rồi.]

Giang Bảo Thuần thấy Cố Kỳ đúng là chỉ giỏi xúi bậy: [Tớ sợ con trai anh ấy mà nghe được thì nuốt sống tớ mất… Thôi để tớ nghĩ thêm đã.]

Trả lời xong, cô tắt màn hình điện thoại, bước vào thang máy khu nội trú.

Đây là bệnh viện tư nhân, cơ sở vật chất chẳng khác nào khách sạn năm sao, lên thang máy còn phải quẹt thẻ mới tới được các tầng khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!