Chương 6: (Vô Đề)

Theo lời khai của tiêu sư, bọn họ lường trước được rằng sau khi Thường Tiêu Hán hít phải hương từ dây ngỗng đỏ suốt dọc đường đi, chắc chắn nội lực sẽ bị hao tổn, hơn nữa Hà Nhiêu lại bố trí sát thủ ở núi Phục Hổ, tấn công từ hai phía, lo gì không hạ gục được hắn ta?

Kết quả cuối cùng đúng là không hạ gục được thật.

Ngày hôm ấy, nhóm tiêu sư vừa mới đặt chân đến núi Phục Hổ đã tìm cớ đi lấy nước, để lại một mình Thường Tiêu Hán và Thường Tiểu Thu. Trước tiên bọn họ vờ vịt dạo một vòng quanh dòng suối rồi lập tức lén lút lộn ngược về theo đường mòn, cứ ngỡ rằng sẽ nhìn thấy hai khối thi thể, ai ngờ vừa khéo tận mắt nhìn thấy Thường Tiêu Hán kéo theo Thường Tiếu Thu khắp người đầy máu lao xuống triền núi, một tay một kiếm chém giết với ba gã đạo tặc cuối cùng.

Đầu người bay lên giữa không trung trong làn sương máu, doạ cho đám tiêu sư kia sợ tới nỗi hai chân mềm oặt, lúc bấy giờ bọn họ mới phát hiện ra Thường Tiêu Hán ấy thế mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hương độc. Điều may mắn còn sót lại là hắn ta dường như cũng không hề phát hiện ra trong đội ngũ có nội gián, còn bảo mọi người nhanh chóng thu dọn hành trang rời khỏi nơi này, cho nên đám tiêu sư cũng thuận theo giấu giếm chân tướng, định bụng ven đường sẽ lại tìm cơ hội khác.

Bọn họ liên tục trộn độc dược vào thuốc trị thương của Thường Tiểu Thu, tính toán sẽ khiến hắn bỏ mình ngay đêm trước khi tới được Bạch Hạc sơn trang. Còn về phần xử lý Thường Tiêu Hán như thế nào, bởi vì sau khi lên đường phần lớn thời gian đều qua đêm trong rừng, không tìm được cơ hội tiếp tục hạ độc, cứng đối cứng cũng không chắc có thể nắm phần thắng, cho nên đám tiêu sư quyết định tạm thời án binh bất động —— chỉ là không ngờ tới sẽ bị Liễu Huyền An nói một câu vạch trần thẳng thừng rằng thuốc trị thương có độc, thấy tình hình âm mưu sắp bại lộ, để tự bảo vệ bản thân, bọn họ không thể không mạo hiểm ra tay.

"Cho nên bọn chúng hoàn toàn không biết gì về tình huống ở núi Phục Hổ." Lương Thú nhận lấy khăn ướt từ tay hộ vệ, đôi mắt hơi rũ xuống, chậm rãi lau lòng bàn tay, "Đã vô dụng, vậy thì xử lý sạch sẽ đi. Còn vị Hà phu nhân kia của tiêu cục Vạn Lí, trong tay bà ta có thể có minh châu, e rằng còn có những thứ tốt khác nữa, theo dõi sát sao, đừng để bà ta chạy."

Cao Lâm gật gật đầu, lại hỏi thử: "Những viên minh châu đó thực sự hiếm thấy, theo Vương gia thấy, có thể có liên quan tới án treo tiền triều hay không?"

"Vậy cho nên mới bảo ngươi phải theo dõi sát sao." Lương Thú ấn ấn cái cổ đau nhức, "Nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm lên đường."

Cao Lâm vẫy tay gọi tới năm hộ vệ, kéo đám tiêu sư còn đang giãy giụa kêu la thảm thiết kia vào sâu trong núi lớn, lưỡi kiếm đồng loạt rời vỏ xoay chuyển chỉ để lại vệt sáng lạnh lẽo, chỉ trong một cái chớp mắt, mọi âm thanh đều biến mất.

Kẻ sống sót duy nhất may mắn được giữ lại trợn trắng mắt, ngã gục dưới tàng cây, có điều mặc kệ gã nằm liệt ở đó hay không thì cũng không ảnh hưởng tới hai hộ vệ trói gã lại rồi ném lên lưng ngựa, phi nhanh một mạch về tiêu cục Vạn Lí trước.

A Ninh lặng lẽ quấn chặt chăn, tuy rằng ở Bạch Hạc sơn trang đã quá quen với việc phải nhìn thấy sinh tử, nhưng người bị bệnh chết và cầm đao giết người dù sao vẫn có sự khác biệt rất lớn. Mà Liễu Huyền An bên cạnh hắn vẫn không hề có phản ứng, không biết là thờ ơ với những chuyện sinh tử như vậy, hay là căn bản lại đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Cứ thế qua một đêm. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, các hộ vệ đã sột soạt sột soạt chuẩn bị lên đường. Liễu Huyền An ngáp dài, đứng lên hoạt động gân cốt vài cái, hai mắt vẫn nhắm, chỉ cố gắng mở ra nửa cái khe nhỏ để phân biết phương hướng xuống xe ngựa, sau đó một chân nông một chân sâu "bay" xuống.

Giữa rừng hoang bên cạnh đống lửa cháy sáng hừng hực, tất nhiên không thể ngủ quá ngon, cho nên lúc này y rất buồn ngủ, buồn ngủ tới nỗi dùng cả tay chân bò lên xe ngựa, mành che vừa vén lên y liền chui vào góc mà mình hay ngồi, cơ mà thay vì chui vào cái đệm bông mềm mại thoải mái, y lại ngồi thẳng vào lòng Kiêu Vương điện hạ vừa cứng vừa rắn.

"Ối!" Liễu Huyền An hoảng hốt đứng dậy, cuối cùng không cẩn thận, đầu lại đụng "rầm" một cái vào đỉnh xe, choáng váng nửa ngày giời, cả người mờ mịt.

A Ninh đứng bên ngoài xe ngựa lẳng lặng thở dài, không hiểu nổi vì sao Vương gia cứ muốn chui vào trong đó, nếu thực sự thích ngồi xe ngựa như vậy, thế tại sao Cao phó tướng không chuẩn bị một chiếc từ trước? Xe ngựa của công tử nhà ta đâu có rộng rãi, mà Vương gia lại cao như kia, cứ cố ngồi vào, không ngại chen chúc à?

Suy xét đến việc mọi người vẫn còn phải đồng hành với nhau rất nhiều ngày, A Ninh cuối cùng vẫn không nhịn được xuống tìm Cao Lâm, uyển chuyển bày tỏ ý kiến, tới khi vào toà thành lớn tiếp theo chúng ta có nên mua cho Vương gia một chiếc xe ngựa lớn hay không, hoặc là mua cho công tử nhà ta một con ngựa nho nhỏ.

Cao Lâm vô cùng hiểu cho tâm tình của hắn lúc này, nhưng có hiểu đến mấy thì cũng chỉ có thể vứt bỏ lương tâm tiếp tục đáp lại cho có lệ, đồng thời gửi gắm hy vọng vào Vương gia nhà mình có thể sớm ngày tìm được phương thức giải sầu mới, đừng có rảnh rỗi là lại kiếm chuyện tới quấy rối Liễu nhị công tử nhà người ta, trông có khác gì tên côn đồ lưu manh nhàn hạ lại đi đá cửa nhà tiểu quả phụ?

Liễu Huyền An ngồi ở một bên khác của xe ngựa, xoa xoa đỉnh đầu đau ê ẩm, vẫn không hiểu vì sao mà hắn lại xuất hiện ở chỗ này, nhìn kỹ lại, đệm mềm gối dựa mà mình hay dùng đều bị hắn trưng dụng, túi thơm được thêu chỉ bạc đang bị đối phương móc trên đầu ngón tay, chầm chậm lắc lư ẩn hiện theo bánh xe xóc nảy.

"……"

Lương Thú nói: "Khi nãy bổn vương dậy sớm cảm thấy đầu rất đau, cho nên nghĩ tới việc mượn xe ngựa nghỉ ngơi chốc lát, không làm phiền Liễu công tử chứ?"

"Không ạ." Liễu Huyền An khẽ lắc đầu, lại nói tiếp, "Túi thơm ấy được bỏ vào không ít hoa cỏ an thần, vừa khéo có thể làm giảm đau đầu, nếu Vương gia không chê, sau này ngài cứ mang theo bên người, rất có ích cho giấc ngủ."

"Nếu đã vậy, bổn vương cũng không khách khí nữa." Lương Thú hào phóng nhét túi thơm vào trong tay áo, nhưng không có ý định đứng lên, cứ như thể đã mượn chỗ thành nghiện. Liễu Huyền An đương nhiên không thể đuổi hắn, thực ra mà nói, chỗ y ngồi lúc này cũng không phải là không thể nằm xuống, nhưng mà chỉ thích hợp với dáng người tiểu thiếu niên chưa nảy nở hết như A Ninh, còn vóc dáng hơi cao cao như Liễu Huyền An thì chỉ có thể dựng thẳng sống lưng, cố tới nỗi đau mỏi toàn thân, lúc tới được thôn xóm tiếp theo, y không thể không đứng ở nơi đất trống, hoạt động tay chân một hồi lâu.

Cao Lâm xách theo hai vò nước lớn vào lều trà, không cần nhìn kỹ cũng biết, tâm tình Vương gia nhà mình trước mắt chắc chắn là khá tốt.

Mới chiếm xe ngựa của Liễu nhị công tử có một lúc mà đã như tắm mình trong gió xuân thế kia, vậy trong tương lai nếu mà có cơ hội, có thể kéo tóc người ta một cái, chẳng phải sẽ phi thăng tại chỗ luôn à.

Tưởng tượng tới vấn đề ấy, khoé miệng Cao Lâm vô thức giật giật, đừng hỏi, hỏi nữa là mất mặt lắm.

Sau đó ở chặng đường kế tiếp, Lương Thú cứ như vậy thoải mái ung dung nằm trong xe ngựa. Thực ra Liễu Huyền An cũng không quá để bụng vấn đề này, chỉ nghĩ rằng đã đồng hành một thời gian khá dài, vậy có phải nên tìm cách tiếp tục nói về muội muội của mình được không. Nhưng Lương Thú biết suy nghĩ trong lòng y, đương nhiên sẽ không phối hợp, cho nên mỗi lần cứ lên xe là hắn nhắm mắt, trông y hệt vị tiên ngủ tuyệt thế thiếu ngủ mấy đời.

Mãi cho tới khi A Ninh mua được ngựa tại một thành trấn cạnh đó, Liễu nhị công tử vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện.

"Vương gia." Ngày hôm đó, thừa dịp Liễu Huyền An đang cưỡi ngựa trên đường núi, Cao Lâm cũng chen vào trong xe, "Ba hôm nữa là có thể tiến vào núi Phục Hổ, những gì cần nguỵ trang đều đã nguỵ trang xong, có điều mấy ngày trước đám người đó đã bị Thường Tiêu Hán chém giết mất một nhóm đồng loã, không biết còn có gan ngoi đầu ra lần nữa hay không."

Lương Thú nói: "Người chết vì tiền. Chỉ cần dâng núi vàng tới chuộc người, bọn chúng không có gì là không dám."

Cao Lâm lại hỏi: "Vậy Liễu nhị công tử thì sao, có cần đưa y xuống thị trấn dưới chân núi lánh tạm không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!