Tin tức Diễm quân sắp đánh vào thành nhanh chóng lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Mà tin tức Viên Túng giết chết Hoàng Vọng Hương trên cổng thành cũng truyền vào tai không sót người nào.
Hai việc cùng lúc đủ để khuấy đảo nhân tâm toàn thành Tam Thủy. Trận chiến này ngay từ ban đầu vốn tồn tại là vì ba chữ Hoàng Vọng Hương trên cờ xí, nhưng bây giờ lá cờ kia đã ngã xuống, lại còn không ngã trên chiến trường, mà ngã ngay trên tường thành, ngay trước giờ bắt đầu trận quyết chiến.
Đến cả người thường không có kiến thức quân sự cũng biết đây không phải là dấu hiệu chiến thắng. Cùng lúc đó, một tin tức khác lặng lẽ lưu truyền trong thành, nói thảm án thành Thanh Dương không phải do Diễm quân làm, mà là quân giữ thành không cam lòng trước chiến bại, cho nên mới chĩa kiếm về phía bá tánh.
Thật thật giả giả, loạn càng thêm loạn.
Miêu Thường Thanh dẫn Liễu Huyền An đi trên đường cái. Ông ta cũng là một tướng quân, không rõ Viên Túng kiêng dè, chướng mắt hay vẫn niệm tình xưa nghĩa cũ, tóm lại sau khi đăng cơ tạm thời vẫn chưa xuống tay với ông bạn già này, cho nên đám phản quân còn lại không dám động vào hai người, chỉ luôn giám thị không xa không gần.
Tiếng trống vàng nổi lên ngoài thành, toàn bộ phản quân xếp hàng chạy lên tường thành chuẩn bị nghênh chiến, bá tánh cũng vội cầm đao kiếm án ngữ trước cửa nhà, một số người muốn chạy về hướng cổng thành, Liễu Huyền An gọi lại: "Trình Đại Tài, vợ ngươi đâu!"
Thanh niên bị hỏi chuyện trả lời: "Ở nhà."
"Dẫn nàng tới miếu hoang đi." Liễu Huyền An đứng lên một chỗ cao, lớn tiếng gọi, "Tập trung hết toàn bộ những người không có khả năng tự vệ đến miếu hoang, những người có thể sử dụng đao kiếm phụ trách bảo vệ cửa miếu. Chúng ta phải hợp lại một chỗ, nếu cứ chạy đông chạy tây sẽ không thể bảo vệ người nhà."
"Nhưng vạn nhất Diễm quân phá thành…"
"Vậy lỡ như trước khi Diễm quân phá thành, có người muốn giết vợ ngươi thì sao?" Liễu Huyền An không có thời gian nhiều lời, kêu gọi càng nhiều người hơn, "Nhanh lên, đưa hết người nhà đi theo ta!"
Một bộ phận người lựa chọn nghe theo y, dẫn cha mẹ vợ con chuyển đến miếu hoang, những người ốm yếu nhất xếp vào trong cùng, thanh niên trai tráng cầm đao đứng canh bên ngoài. Rất nhiều người khác cũng đi dọc đường phố kêu to, nói đến miếu hoang sẽ có người bảo vệ, mọi người mau qua đó. Miêu Thường Thanh mang theo một trăm người dưới trướng canh giữ vòng ngoài cùng, râu tóc ông ta đã bạc trắng, tư thế oai phong rất giống tướng quân thủ vệ vẽ trên tranh treo Tết.
Ngày càng có nhiều bá tánh tiến vào, miếu hoang chứa không hết đành phân tán vào những ngôi nhà bên cạnh. Miêu Thường Thanh xếp các thanh niên cầm đao kiếm thành đội ngũ bảo vệ các ngã ba ngã tư. Bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn, cuối cùng bị Viên Túng chú ý, gã không vui hỏi: "Lão Miêu đang muốn làm gì?"
Quan binh tiến đến báo tin: "Miêu tướng quân cầm Hoàng… Hoàng kiếm, để cho đại phu kia sai phái nói gì nghe nấy."
Quân sư đứng bên cạnh Viên Túng nói không mặn không nhạt: "Hoàng thượng chưa nhìn ra ý đồ của hắn sao?"
Viên Túng rất khao khát ngôi vị hoàng đế này cho nên cảm thấy người khác cũng khao khát y như mình, vì thế mặt xanh mét ra lệnh: "Nói lão Miêu dẫn người sang đây, cả đám thanh niên trai tráng có thể đánh giặc nữa. Nếu bọn họ không chịu tới, không chịu tới ——"
Quân sư thay tân hoàng bổ sung nửa câu sau: "Kháng chỉ không tuân, giết không tha."
Ba mũi tên châm lửa xẹt qua bầu trời, mang theo tiếng vang bén nhọn.
Diễm quân đã bắt đầu công thành.
Liễu Huyền An đứng cùng chỗ với Miêu Thường Thanh, trông thấy một đội quân từ đầu thành khác ầm ầm chạy tới, đao kiếm trong tay lóe lên sắc lạnh. Người chưa đến nơi, tên cầm đầu đã cao giọng ra lệnh: "Hoàng thượng có chỉ, Miêu tướng quân và toàn bộ thanh niên trai tráng đều phải ra khỏi thành nghênh chiến, không được chậm trễ, đi mau!"
Liễu Huyền An hỏi: "Thanh niên trai tráng đi hết, vậy những người già cả ốm yếu trong kia lấy ai bảo vệ? Chúng ta không đi."
Đáp lời y là tiếng đao kiếm leng keng va chạm. A Ninh dũng cảm che trước mặt công tử nhà mình: "Sao hả, muốn giết người à?"
"Các ngươi không tự chạy ra thì ta cũng quên mất, quân sư đã dặn, người khác có thể sống, nhưng gian tế Lương cẩu thì phải chết!" Tên cầm đầu chỉ vào Liễu Huyền An, "Người đâu, bắt lấy!"
Một đám hung thần ác sát ùa lên, Miêu Thường Thanh cả giận nói: "Ai dám! Lui ra!"
Nhưng vị lão tướng quân này hiển nhiên không còn quyền uy gì nữa, hoặc có lẽ đã bị Viên Túng cách chức không chừng. Thấy Liễu Huyền An sắp bị kéo đi, các thanh niên xung quanh sôi nổi ngăn cản, hiện trường lập tức biến thành một cuộc náo động quy mô nhỏ. Tên cầm đầu càng thêm bất mãn: "Bắt hết bọn chúng cho ta! Ai chống trả, luận xử như gian tế!"
"Đại chiến sắp tới, các ngươi không mau ra thành, còn đứng đây uy hiếp dân chúng, hô đánh hô giết!" Vương Phồn vung đao quét bay người trước mặt Liễu Huyền An, lạnh lùng nói, "Xem ai dám đụng đến đại phu nhà ta!"
"Phản rồi!" Tên cầm đầu rút kiếm chém, nhưng lại không phải đối thủ của huynh đệ họ Vương. Gã chật vật lăn khỏi lưng ngựa, thất thố hô to: "Ai về phe bọn chúng đều giết hết cho ta, đỡ làm dao động quân tâm!"
Miêu Thường Thanh trợn mắt: "Ngươi điên rồi!"
Ông ta muốn cưỡi ngựa đi tìm Viên Túng lại bị loạn đao chém thương chân ngựa. Vương Phồn kéo ông ta vào chỗ an toàn, lúc này phản quân đã vung đao đánh giết như bị thất tâm phong, các thanh niên cũng phải giơ đao chống cự. Vài người trong số họ hô to tình nguyện ra ngoài nghênh chiến nhưng đổi lại vẫn là lưỡi đao lạnh lẽo. Có người nhìn ra manh mối, hét lên: "Bọn họ đến đây để giết chúng ta!"
Miêu Thường Thanh đã bị thương, Liễu Huyền An muốn dìu ông ta dậy nhưng cũng suýt nữa vấp ngã. Vương Phồn nhanh tay lẹ mắt xách mỗi tay một người, nói: "Công tử không cần kinh hoảng, Vương gia đã phái rất nhiều người vào thành để ứng phó cục diện trước mắt này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!