Thường Tiểu Thu mới mười lăm mười sáu tuổi, gia cảnh khá giả, bình thường có cả đám tôi tớ dỗ dành, đang trong giai đoạn hết sức coi trọng cái tôi, cho nên đột nhiên bị Liễu Huyền An nói cho một câu rằng sống cũng được mà chết cũng được, đương nhiên hắn không chịu nổi sự coi khinh này, lập tức mạnh miệng gào lên: "Ngươi đừng hòng kích động ta!"
"Ta không hề kích động ngươi." Liễu Huyền An kiên nhẫn giảng giải cho hắn, "Có câu sống chết là ngày đêm, hoạ và phúc đều tương tự, cát hay hung đều ngang nhau, nếu ngươi có thể ngộ ra được điểm ấy, đương nhiên sẽ hiểu ý ta nói."
Thường Tiểu Thu hoàn toàn không ngộ ra được, nhưng hắn cũng không phải rất mong muốn có thể ngộ ra được điều này. Về điểm "không muốn nghe tiếng người nhưng không giống tiếng người" này, hắn và Lương Thú kiên định đứng trên cùng một trận doanh. Thánh nhân từng nói nên bình thản ung dung trước tiếng sấm chớp bập bùng, nhưng Thường Tiểu Thu chỉ muốn tia sét kia làm thánh nhân phải câm miệng ngay tại chỗ, ngừng giảng cái gì mà chi, hồ, giả, dã.
Thường Tiêu Hán nói: "Trương đại phu nói bên chân bị thương của thiếu chủ nhân nhà ta nếu muốn khỏi hẳn ước chừng ít nhất cũng phải mất ba tháng."
"Y quán Khang Thái am hiểu nhất chính là trị liệu về xương cốt, bọn họ chẩn bệnh chắc hẳn sẽ không có sai sót." Liễu Huyền An nói, "Có điều ở giai đoạn sau về nhà tiếp tục tĩnh dưỡng cũng được, không cần cứ ở đây mãi."
Lúc trước Thường Tiểu Thu bị thương nặng, Thường Tiêu Hán chỉ vội vàng tìm thầy trị bệnh kéo mạng về, chưa kịp thẩm vấn đám tiêu sư kia, cho nên đến bây giờ vẫn chưa biết ai là kẻ đứng sau màn, khi tới được y quán chỉ kịp viết thư cho Thường Vạn Lí trần thuật tất tần tật mọi chuyện xảy ra trên đường đi. Cơ mà, Liễu Huyền An nghĩ, từ thành Bạch Hạc gửi thư đến tiêu cục Vạn Lí, nhất định phải qua thành Xích Hà, nhưng chẳng may thời điểm ấy thành Xích Hà lại xảy ra chuyện, trạm dịch cũng bị Đỗ Kinh cho đóng cửa, bèn nói: "Ngươi vẫn nên viết lại một bức đi, phong thư trước chắc đến chín phần mười là thất lạc rồi, trạm dịch khi ấy xảy ra chút vấn đề."
"Được, lát nữa ta sẽ viết." Thường Tiêu Hán nói xong lại thử thăm dò, "Công tử về thành Bạch Hạc một mình sao, mấy vị nghĩa sĩ còn lại đâu rồi?"
Liễu Huyền An biết trong lòng hắn ta đang thấp thỏm nghi hoặc, dù sao thì y cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, liền gọi một chén trà, kể lại chuyện đã xảy ra sau đêm hôm đó, chuyện có liên quan đến tiêu cục Vạn Lí cũng kể đại khái cho bọn họ nghe một lần. Thường Tiêu Hán nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, Thường Tiểu Thu thì nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ nói: "Ta biết ngay ả độc phụ kia không phải cái hạng tốt lành gì mà!"
Mắng xong thì lo lắng sốt ruột, "Ả đã có thể mua người để giết ta, nghĩa là cũng có thể mua người để giết cha ta, Thường thúc, người gửi một phong thư về nhà trước đi, rồi thu dọn hành lý, đêm nay chúng ta lên đường về tiêu cục!"
Thường Tiêu Hán do dự: "Nhưng mà chân của thiếu chủ nhân……"
"Đến lúc này rồi quan tâm chân cẳng gì nữa!" Thường Tiểu Thu nói xong liền chống gậy muốn nhảy về phòng, nhưng không cẩn thận trượt chân, lập tức hoảng hốt, "Ây!"
Đừng thấy Liễu Huyền An bình thường cử chỉ thong thả chậm chạp, lúc này ấy thế mà hiếm hoi nhanh nhạy được một lần, nhanh chóng đứng lên vụt sang bên cạnh, khiến Thường Tiểu Thu ngã sấp cái "rầm" xuống đống cỏ khô với củi đốt.
"Khụ khụ!"
Thường Tiêu Hán vội vàng nâng hắn ta dậy.
Thường Tiểu Thu chưa bao giờ gặp được người nào thiếu đạo đức như vậy, hắn ta vừa ho vừa chỉ thẳng vào đối phương nói: "Ngươi tránh cái gì chứ?"
Liễu Huyền An trả lời, nếu ta không né, chẳng phải sẽ bị ngươi vồ trúng à.
Thường Tiểu Thu suýt thì tức hộc máu, đại phu của Bạch Hạc sơn trang các ngươi, không đúng, là tất cả đại phu trên thế gian này, chẳng phải nên chú ý cứu giúp người bị thương hay sao? Nào có ai thấy người bệnh té ngã lại nhấc chân chuồn biến đi như vậy!
Liễu Huyền An nói: "Nếu ngươi còn lộn xộn tiếp, tấm thép trên đùi ngươi lại phải gắn lại lần nữa, xương cũng sẽ bị vẹo."
Thường Tiểu Thu không nghe lời, giơ thẳng chân lên: "Ta cũng muốn mau chóng trở về để cứu cha ta!"
"Thường tổng tiêu đầu không cần ngươi đến cứu đâu." Liễu Huyền An nói, "Lúc này Kiêu Vương điện hạ chắc hẳn đã tới tiêu cục Vạn Lí rồi."
"Ai cơ?" Lúc này Thường Tiêu Hán và Thường Tiểu Thu đồng thanh thốt lên.
Giọng hai người họ vừa to vừa vang, khiến màng nhĩ của Liễu nhị công tử ù tịt. Vì vậy y lại phát hiện ra một chuyện —— hầu hết mọi người, đặc biệt là đàn ông cả thanh niên lẫn trung niên, hễ cứ nghe được bốn chữ "Kiêu Vương điện hạ", dường như đều sẽ khiếp sợ theo bản năng rồi kích động cất cao giọng, ví dụ như Khâu Đại Hưng ở thành Xích Hà, hay ví dụ như hai vị trước mắt đây.
Thường Tiêu Hán tạm thời kiềm chế không quá xúc động, còn về phần Thường Tiểu Thu, Lương Thú trong lòng hắn ta chắc chắn có thể bước lên xứng danh hạng nhất trên bảng "Đại anh hùng sùng bái nhất trên đời này", quan trọng là trình độ thậm chí còn vượt qua cả cha ruột hắn, lúc còn ở tiêu cục Vạn Lí, hắn ta cứ rảnh rỗi không có việc gì làm lại lại ra quán trà nghe một đoan truyền kỳ nơi sa trường, nằm mơ cũng muốn tận mắt được nhìn thấy Kiêu Vương điện hạ. Cơ mà tạo hoá trêu người, nhìn thấy thì đúng là đã nhìn thấy rồi, nhưng là nhìn thấy trong cái lúc nửa sống nửa chết, thế…… thế thì thôi chi bằng đừng có nhìn thấy làm gì.
Thường Tiểu Thu vô cùng ảo não, lại cảm thấy rất mất mặt, lúc này hắn ta cũng không rảnh giận dỗi với Liễu Huyền An nữa, ánh mắt trông mong hỏi: "Tại sao Kiêu Vương điện hạ lại tới nhà ta?"
"Hà Nhiêu không đơn giản chỉ muốn giết ngươi mà còn dính dáng tới một vụ án cũ năm xưa, Kiêu Vương điện hạ tới vì muốn tra án." Liễu Huyền An trả lời, "Cho nên trừ khi ngươi thật sự không còn cần cái chân này nữa, không thì cứ ở lại đây thêm một tháng nữa đi."
"Đúng đó, thiếu chủ nhân." Thường Tiêu Hán cũng khuyên, "Nếu Kiêu Vương điện hạ đã tới tiêu cục, vậy chắc chắn sẽ nói cho tổng tiêu đầu bộ mặt thật của Hà Nhiêu, không cần phải vạch trần từ chỗ chúng ta, quan trọng là nên dưỡng chân cho khoẻ hẳn đã."
Mà Thường Tiểu Thu lúc này vẫn đang bứt rứt tiếc nuối vô cùng, về phần cụ thể bứt rứt đến mức nào thì gần giống như nước Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống, nếu biết trước như thế, mình nhất định sẽ không đi áp tải chuyến hàng này, nếu không đi áp tải chuyến hàng này, bây giờ không chỉ có thể ở bên cạnh cha mà còn có thể tận mắt nhìn thấy Kiêu Vương điện hạ.
Ôi.
Thường Tiêu Hán rất hiểu thiếu chủ nhân nhà mình, thấy hắn ủ rũ không nói gì bèn nói giúp: "Quan hệ giữa Liễu thần y và Kiêu Vương điện hạ có vẻ rất tốt nhỉ?"
Liễu Huyền An trả lời: "Đúng là khá tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!