Chương 2: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể thấy đây chính xác là một màn sửa soạn rất gần với định nghĩa "phô trương"

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Màn đêm buông xuống, cả thành Bạch Hạc bị mưa phùn lạt sạt bao phủ, từng giọt từng giọt đọng trên nền đá xanh trong con hẻm nhỏ phản chiếu vài ánh đèn mỏng manh, đó là sự yên tĩnh độc nhất chỉ có ở Giang Nam.

Lương Thú ngồi cạnh bàn, nhắm mắt nhàn nhã nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đồ ăn bày trên bàn vẫn còn nguyên vẹn chưa hề được động đến. Nhận thấy hơi nóng của thức ăn gần như đã tản đi hết, phó tướng đứng bên cạnh đành phải hắng giọng: "Vương gia ——"

"Lui xuống đi."

Phó tướng: "……"

Hắn tên Cao Lâm, từ khi còn nhỏ đã ở trong quân doanh Tây Bắc, mười tuổi chinh chiến sa trường, vô số lần phải đối mặt với cửu tử nhất sinh. Cho tới bây giờ, công lao có, địa vị có, nhưng số lần trải sự đời lại chẳng được bao nhiêu, thậm chí còn chưa từng bước chân ra khỏi thành Bán Nguyệt, cho nên lần này Lương Thú đặc cách lệnh cho hắn theo mình trở về Vương thành phồn hoa, vốn là có ý tốt, nhưng ai ngờ, đi được nửa đường lại lòi ra một tên mai mối.

Một lát sau, Lương Thú mở mắt ra, hỏi hắn: "Ngươi định nhìn chằm chằm ta bao lâu nữa?"

Ánh mắt Cao Lâm vẫn dừng lại trên mặt Lương Thú, hắn cũng đang rất buồn bực, dù là địa vị hay chiến tích, thậm chí chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi, có chỗ nào phải miễn cưỡng tới nỗi thà tự sát cũng không muốn gả? Không nói thì thôi, tiểu thư Liễu gia kia đúng là không có mắt nhìn, với lại, không gả thì thôi không gả, vì sao lại còn tới trà lâu khóc lóc kể lể, nhìn xem, khiến Vương gia nhà ta bây giờ không buồn ăn chẳng buồn uống, đang ngồi uất ức kìa.

Nghĩ đến đây, hắn cố ý thả chậm giọng nói, săn sóc quan tâm: "Dù sao thì nếu ta là một cô nương, ta nhất định sẽ không gả cho Vương gia."

Mí mắt Lương Thú hơi giật giật, hắn ngẩng đầu lên, Cao Lâm cũng rất phối hợp, nhanh chóng trưng ra dáng vẻ liếc mắt đưa tình động lòng. Ánh nến lập loè, bóng người kết đôi, Lương Thú nhìn hắn, cảm thấy đầu rất đau: "Sau này ngươi cách xa ta ra một chút."

Cao Lâm cười gượng một tiếng: "Vậy Vương gia ăn vài miếng đi, món vịt quế hoa (*) này cũng không tệ lắm, ngài ăn xong ta sẽ đi ngay."

Lương Thú liếc mắt nhìn con vịt béo ngậy trên bàn, vẫn không muốn động đũa, lúc này ngoài cửa vừa khéo có người đưa tới một phong thư, lạc khoản là hình trăng lưỡi liềm, Trình Tố Nguyệt.

Nàng là nghĩa muội của Cao Lâm, cũng sống ở quân doanh từ khi mới chào đời, hồi còn nhỏ không nhìn ra xinh hay xấu, là một tiểu nha đầu hoang dã lăn lộn với bùn đất, thế mà càng lớn càng xinh đẹp. Bản lĩnh của nàng không nhỏ, khi chiến tranh có thể cưỡi ngựa xông pha, khi nhàn hạ có thể quản lý sổ sách, có thể nấu ăn có thể xem bệnh, chỉ có điều đọc sách hơi ít, không phân biệt được rõ thế nào là chi, hồ, giả, dã (*).

(*) ,,,: là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí, tương tự như các từ "ư, hửm, ha,…" bên tiếng Việt mình.

Cao Lâm buồn bực giũ lá thư ra: "Không tranh thủ thời gian tới thành Bạch Hạc đi, lại còn học theo tú tài viết thư cái gì…… Hả! Bị người bắt cóc?"

Phong thư này của Trình Tố Nguyệt viết quả thực rất hay, giả làm khuê nữ yếu đuối, khóc lóc kể lể rằng khi mình đang đi ngang qua núi Phục Hổ thì bị một đám sơn phỉ bắt đi, sau khi huynh trưởng và Tam công tử nhận được lá thư này, phải nhanh chóng tự giác mang hoàng kim tới để chuộc người, không được chậm trễ dù chỉ một ngày.

Cao Lâm nghĩ không ra, đám người này đã có thể bắt cóc A Nguyệt thì thân thủ chắc chắn không tầm thường, sao còn đi làm cướp. Hơn nữa, sơn trại của đám người này còn được dựng trên núi Phục Hổ, ngọn núi cao trập trùng, mười tám tầng hiểm trở, cây cối xanh tươi ôm quanh những thân cổ thụ chọc trời, khỉ vượn đu dây qua lại như bóng ma suốt cả ngày trời, mưa một trận, ngay cả cục đá cũng phải toả ra mùi ẩm mốc, ai lại ăn no rửng mỡ dựng trại sống ở đó?

Lương Thú lại nói: "Đám người kia không phải đối thủ của nàng."

"Hả?" Cao Lâm do dự, đọc lại thư một lần nữa, suy xét đôi chút về cảm nhận, nếu thực sự bị bắt đi, vậy thì chỉ cần bảo một mình hắn mang hoàng kim tới chuộc là được, cớ sao phải chêm thêm một câu "và Tam công tử".

Vậy đã nảy sinh vấn đề gì đó, dựa theo tác phong từ xưa tới nay của Trình Tố Nguyệt, trừ khi gặp phải chuyển lớn sập trời lún đất, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ làm phiền tới Lương Thú. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được coi là chuyện lớn trong mắt Trình cô nương, không phải Lang tộc đánh lén vào thành Xuân Phong, không phải Ngọc môn gặp thiên tai, không phải sông Bạch Long dâng lũ —— bởi vì những rắc rối đó nàng đều có thể tự nghĩ ra biện pháp giải quyết, cho nên không cần và cũng không nên làm phiền tới vị Vương gia này.

Rốt cuộc trong núi Phục Hổ kia cất giấu bí mật gì mà có thể quan trọng tương đương với cả ngoại tộc, thiên tai, lũ lụt? Nghĩ đến đây, Cao Lâm khó tránh khỏi tò mò, liền thử dò hỏi: "Vương gia định khi nào thì khởi hành?"

"Ngày mai."

"Ngày mai?" Cao Lâm dừng lại vài giây, "Nhưng bên Bạch Hạc sơn trang…… Hoàng thượng có lệnh, lúc này dù trời có hạ mưa dao, thì cũng không thể trì hoãn hôn sự của Vương gia."

"Bây giờ ngươi đi một chuyến, chuyển lời tới Liễu trang chủ, chờ bổn vương giải quyết xong chuyện rắc rối, ngày khác lại tới cửa bái kiến." Lương Thú lại hỏi, "Còn nữa, cái người ở trà lâu lúc ban ngày vừa nãy, có lai lịch như thế nào?"

"Liễu Huyền An, y là ca ca của Liễu cô nương." Cao Lâm nói, "Danh tiếng không nhỏ, một vị công tử chơi bời lêu lổng với trò cười được truyền khắp thiên hạ, chính là thà nhảy hồ tự sát cũng không muốn chép sách. Nếu suy xét sâu xa hơn, thì bây giờ Vương gia phải tới thành Bạch Hạc cũng là do bị y hố."

Lời này không phải là giả, nhưng không đúng ở chỗ trước đó công chúa nhìn trúng Liễu Huyền An, thế nên mới có một chuỗi vấn đề theo sau.

Lương Thú gật đầu: "Dẫn y theo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!