Chương 17: (Vô Đề)

Đã vào cửa thì là khách. Tuy rằng lần nào Kiêu Vương điện hạ cũng là khách không mời mà đến, lần nào cũng không mặc xiêm y, lần nào cũng đến không phải vì để tán gẫu luận đạo, còn định đuổi hết bằng hữu của y tới lưu lạc ở thời loạn thế, nhưng Liễu nhị công tử vẫn không coi hắn như một nhân vật nguy hiểm, thậm chí y còn cảm thấy thực ra như bây giờ cũng được —— bởi nếu không tắm ngâm thì Kiêu Vương điện hạ chắc chắn sẽ xách thanh kiếm dài ngoằng kia của hắn xông loạn khắp nơi, khuấy đảo tám phương bốn hướng bụi tung mịt mù, nói không chừng còn đánh người, thế thì thôi tắm ngâm cho rồi.

Lương Thú hỏi: "Ngươi đang cười gì vậy?"

Dù sao cũng đang ở trong mộng, có thể không cần câu nệ lễ nghĩa, cho nên có thể buông thả hơn một chút. Liễu Huyền An ngồi xếp bằng ở bên bờ, lấy tay chống đầu trả lời hắn: "Đang cười Vương gia không mang y phục theo, để xem lát nữa người ra khỏi nước thế nào."

Lương Thú không hề nao núng, tay hắn bưng chén bạc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch quỳnh tương ngọc dịch: "Mỗi một cây hoa ngọn cỏ ba ngàn đại đạo này đều do suy nghĩ của ngươi tạo thành, Đông có mái lầu cao vạn trượng như có thể hái sao ôm trăng, Tây có thuyền lớn sải rộng cánh có thể đồng hành cùng Côn (cá Côn), toà Lưu Ly Điện ở núi Thái Hành kia thậm chí còn lộng lẫy hơn chỗ ở của hoàng huynh đến ba phần, trời sáng mười ngày chiếu rọi vạn vật thế gian.

Nếu Liễu nhị công tử có thể khôi phục ghi chép lại toàn bộ những thứ tinh tuý nhất trong thư cổ xa xôi mà không nề hà như thế, sao lại không chịu nghĩ thêm cho bổn vương một bộ y phục?"

Liễu Huyền An lập tức bị chọc đúng tim đen.

Lương Thú mỉm cười nhìn y, Kiêu Vương điện hạ trong hiện thức rất ít khi cười như vậy, cười một cách không hề ôm sát khí, cũng không trêu chọc pha trò, chỉ cười một tiếng như thể hoàn toàn thả lỏng trong thế giới mỹ lệ này, hắn hỏi: "Còn rượu không?"

Liễu Huyền An đứng lên: "Còn một vò nữa, ta cất nó lâu lắm rồi."

Trên đường y đi lấy rượu luôn cố nghĩ mặc y phục, mặc y phục, cứ như thế nghĩ một đường đến tận hầm rượu, ôm vò rượu ra vẫn còn đang nghĩ nhất định phải mặc xong y phục rồi, đến lúc quay trở về bên thác nước, toàn thế giới bỗng rung động kịch liệt.

Không ổn! Liễu Huyền An rảo bước muốn đưa vò rượu đến tay Lương Thú trước khi tỉnh mộng, nhưng sức A Ninh thực sự rất lớn, ghé vào bên tai y gân cổ gào lên: "Công —— tử —— rời —— giường —— đi ——"

Âm thanh như cơn lốc đâm thẳng vào trong mộng, đánh tan mọi cảnh vật, mảnh nhỏ tan rã như muôn vàn bươm bướm bay phần phật ra khắp bốn phương tám hướng.

Cuối cùng Kiêu Vương điện hạ vẫn chưa được uống vò rượu ngon kia.

A Ninh kéo y lên khỏi ổ chăn: "Sắp trưa rồi."

Liễu Huyền An vẫn trong cơn buồn ngủ đầu tóc rối tung, ngồi lì trên giường nhất quyết không chịu nhúc nhích, qua một lúc lâu mới thở dài định ngã lại về giường, nhưng A Ninh đã phòng bị từ trước, hai tay giữ chặt lấy vai y: "Công tử không thể cứ như đi vào cõi thần tiên thế này được nữa, mọi người đến chờ chữa bệnh đã xếp thành hàng dài rồi, người ta tắm ngâm xong từ nửa canh giờ trước rồi."

Mấy hôm nay Liễu nhị công tử không thẩm nổi nhất là cái từ "tắm ngâm" này, vừa nghe thấy đã đau đầu. Y ngồi ở mép giường, chân đặt trên giày mềm, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh táo lắm. Vừa nhìn A Ninh bận rộn tới lui vừa khàn giọng hỏi: "Cái quyển giải mộng lúc trước ngươi đọc đâu, lấy cho ta xem với."

"Ta không mang theo, để ở nhà rồi." A Ninh vắt khăn, "Công tử nằm mơ ạ?"

Liễu nhị công tử hỏi: "Nếu ta cứ mơ thấy một người đang tắm, vậy biểu hiện cho điều gì?"

"Dạ?" A Ninh cũng cảm thấy giấc mộng này thật kỳ quái, nhưng trên sách giải mộng cũng không có nhắc tới, hắn bèn tự phân tích, "Vậy có khả năng chứng tỏ công tử thực sự muốn nhìn người ta tắm, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ vậy, người đó là ai vậy ạ, ta có biết người đó không?"

Liễu Huyền An khẽ đáp: "Là Kiêu Vương điện hạ."

Cổ tay A Ninh mềm nhũn, suýt chút nữa thì không giữ nổi chậu.

Liễu Huyền An hỏi lại: "Ta muốn nhìn hắn tắm ư?"

"Không muốn." A Ninh kiên định lắc đầu, "Từ nay trước khi đi ngủ ta sẽ nấu thêm cho công tử một ấm canh an thần." Lần trước ở sơn trang Tiểu Hồng hay mơ thấy ma, mình dùng canh này để đuổi ma, theo đạo lý chắc cũng có thể đuổi Kiêu Vương điện hạ.

Sau khi Liễu Huyền An rửa mặt xong, A Ninh lại bưng bữa sáng đến, là điểm tâm đậu đỏ từ dưới chân núi đưa lên. Người dân khỏi bệnh về nhà càng ngày càng nhiều, thanh danh Liễu thần y cũng càng ngày càng vang xa, tuy mấy nay thành Xích Hà không có đồ gì ngon nhưng mọi người vẫn đòi ông chủ một bát gạo Tây gia một hũ mật, ngày nào cũng làm ra những món không trùng lặp.

"Ta cũng tặng cho vị nằm ở cách vách một phần nhé." A Ninh nói, "Hôm nay tinh thần hắn ta có vẻ đã tốt hơn nhiều, ít nhất đã có thể bò dậy."

Vị nằm ở cách vách kia chính là Tang đại phu Tang Diên Niên, hắn ta quả thực đã bị thi thể Đỗ Kinh doạ cho không nhẹ, gặp ác mộng liên tục, mỗi lần đến bữa ăn là lại ói, theo lời của người dân trên núi, trường hợp của hắn ta rất giống như phụ nữ lớn bụng mang quỷ thai. Ban đầu A Ninh định không quan tâm hắn ta, nhưng sau lại thấy hắn ta đáng thương quá, đành phải bớt chút thời giờ kê cho hắn ta mấy gói thuốc sắc trị chứng kinh sợ.

Liễu Huyền An không hiểu tại sao lại có đại phu sợ thi thể đến mức vậy, nhưng y cũng không muốn hiểu. Ăn xong bữa sáng y lại đi xem bệnh, trên bãi đất trống người dân chỉnh tề đứng thành hàng, nói nói cười cười phơi nắng, vô cùng quy củ trật tự.

Đào Hoa cũng đang ở đó, cổ trùng trong cơ thể cô bé đã được lấy ra, nhưng vì cô bé còn nhỏ cho nên Liễu Huyền An cố tình giữ lại trên núi ở thêm vài hôm, đợi đến khi nào bệnh khỏi hoàn toàn mới cho xuống núi. Cha mẹ Đào Hoa vô cùng cảm kích thần y, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì với đề nghị này, khi nào rảnh còn chủ động lên núi giúp đây giúp đó. Cô bé chạy tới chạy lui trong đám người, chạy mệt rồi lại vào trốn vào phòng mát mẻ, bỗng đụng phải một người.

"Ây da!" Cô bé ngã ngồi ra sau.

"Cẩn thận." Người nọ giữ chặt lấy cô bé.

Đào Hoa loạng choạng đứng thẳng lại, ngẩng đầu lên nhìn hoá ra là Tang đại phu trong thành, cô bé đã từng đi theo cha tới cửa hàng lấy thuốc, có biết người này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!