Chương 16: (Vô Đề)

Đúng là Lương Thú không thích màu trắng cho lắm, bởi màu trắng quá sạch, sạch sẽ như một nắm tuyết, có lẽ chỉ nên bay bổng trên vòm trời trong sạch giống như vậy, được người đời ngẩng lên nhìn ngắm. Tây Bắc đâu đâu cũng gió cát, trên chiến trường khắp nơi đều là sương máu cùng với khúc chân khúc tay bị đứt ra, nếu màu trắng thuần sa vào khung cảnh này một chuyến thì không biết sẽ bị dính phải bao nhiêu thứ dơ bẩn.

Nhưng dù có không thích thì hắn cũng chưa ngang ngược tới nỗi cấm người ta mặc đồ trắng, nói muốn đưa tới mấy bộ xiêm y, đơn giản chỉ là bởi bộ xiêm y Liễu nhị công tử đang mặc thực sự vừa to vừa rộng, chỉ thích hợp ngồi luận đạo với mấy lão thần tiên râu bạc ở sâu trong rừng trúc, không hợp hạ phàm làm việc.

"Đêm nay về nghỉ sớm một chút." Lương Thú nói, "Ngày mai một đại phu khác trong thành cũng sẽ lên núi, tuy y thuật của hắn ta không thấm vào đâu nhưng ít nhất làm việc vẫn nhanh nhẹn hơn những người không thông thạo y lý, có chuyện gì ngươi cứ phân phó cho hắn ta đi làm là được."

Liễu Huyền An đáp ứng, nhìn đối phương rời đi rồi trở về nghiên cứu thi thể Đỗ Kinh tiếp. Y không cảm thấy công việc này có gì vất vả, ngược lại mỗi lần tìm ra một loại cổ trùng khác nhau, tàng thư trong đầu y đều có thể tìm ra ghi chép tương ứng, điều này khá thú vị.

Mùa hè nhiệt độ lên cao, thi thể chưa trải qua công tác xử lý cũng không giữ được bao lâu, cho nên đêm nay Liễu Huyền An ở lại nhà xác thêm hai canh giờ, mãi cho tới khi sắc trời hơi sáng lên đôi chút y mới trở về chỗ ở với cơ thể đau nhức âm ỉ, cũng không gọi A Ninh tới hầu hạ mà tự mình đi lấy hai thau nước trong, lau mình rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ bởi mệt mỏi, hoặc cũng có thể là bởi trước giờ chưa từng làm những việc này, cho nên Liễu nhị công tử làm việc gì cũng rất chậm, người khác làm cùng lắm chỉ mất một khắc (mười lăm phút), còn y thì ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ. Trông y như một người giấy nhỏ trên sân khấu, kẽo kẹt kẽo kẹt đi tới đi lui, kéo dài thời gian lên gấp đôi, quần chúng có sốt ruột thì y cũng chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, rồi chuyện sẽ đâu vào đấy, tự hưởng thụ đoạn nhạc dạo này.

Sau khi đã dọn dẹp xong hết, Liễu Huyền An sạch sẽ thơm tho chui vào ổ chăn, đang định thoải mái đi vào giấc ngủ thì đột nhiên y nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, cho nên lại mở mắt ra, thành kính mặc niệm vài lần trong lòng, đừng mơ, đừng mơ, đừng mơ.

Sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mà y quả thực không nằm mơ nữa.

Một giấc này Liễu Huyền An ngủ rất sâu, không có Kiêu Vương điện hạ quấy rầy, y ngủ thẳng tới giữa trưa mới rời giường. A Ninh đang ở ngoài cửa phối dược, nghe thấy động tĩnh trong phòng bèn đẩy cửa tiến vào, vừa giúp y rửa mặt vừa nói: "Sáng nay Trình cô nương đưa vài bộ xiêm y tới cho chúng ta, nàng nói thành Xích Hà bị phong toả lâu rồi cho nên thiếu thốn đủ loại vật tư, tiệm may cũng không có nhiều đồ tốt, chỉ miễn cưỡng gom được bằng này đồ, tuy hơi khó coi nhưng được cái tiện làm việc."

Trước giờ Liễu Huyền An chưa từng mặc loại y phục ngắn tối màu này, nhưng y không kén chọn đồ mặc, cầm lấy một bộ đi thay, A Ninh lại đeo lên cổ y một cái tạp dề, cười cười đánh giá: "Trông thế này càng giống đại công tử hơn rồi!"

Trong phòng không có gương, Liễu Huyền An chỉ có thể đi đến chỗ chậu nước đặt trong sân nhìn ảnh ngược của mình, xem rốt cuộc mình giống đại ca mấy phần, lúc này một người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào, hỏi: "Liễu thần y sống ở đây đúng không ạ?"

Liễu Huyền An xoay người, có lẽ người đàn ông nọ cũng không ngờ tới dưới bóng đồ ngắn vải thô sẽ là một khuôn mặt như vậy, hắn hơi sửng sốt, khi mở miệng lần nữa, giọng nói càng cung kính thêm ba phần: "Ta là Tang Diên Niên, là đại phu ở thành Xích Hà, Thạch đại nhân gọi ta tới đây giúp đỡ thần y chăm sóc người dân."

"Tang đại phu." Liễu Huyền An nói, "Ta phải mất chút thời gian ghi chép lại một số điều cần chú ý, còn công việc cụ thể phải làm gì, A Ninh sẽ hướng dẫn ngươi."

"Được." Tang Diên Niên lại hỏi, "Vậy bây giờ thần y muốn đi đâu?"

"Tiếp tục tìm cổ trùng ở thi thể." Tối hôm qua còn thừa nửa gói bánh đường, Liễu Huyền An vừa ăn vừa đi ra ngoài, "Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nếu Tang đại phu cảm thấy hứng thú thì cùng đi đi."

Tang Diên Niên đáp một tiếng, vội vàng đi theo. Hắn ta vốn là một kẻ du thủ du thực (*), biết rõ y thuật của mình ở trình độ nào, nhưng sĩ diện lại tham tài cho nên hay hay động chân động tay vào thuốc, bởi vậy mà bị đánh không ít lần. Lần này hắn ta bị Thạch Hãn Hải điều động lên núi, lại còn phải chăm sóc người trúng cổ gì gì đấy, trong lòng hắn ta đương nhiên không hề vui vẻ, vốn định tiếp tục giết thời gian qua ngày, nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Huyền An, không hiểu sao chân cẳng lại hoạt bát hẳn lên.

(*) du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không nghề nghiệp đang hoàng, là kẻ sống tạm bợ

Trước khi bước vào nhà xác, Liễu Huyền An nhét nốt miếng bánh đường cuối cùng vào miệng rồi lấy ra một bên bao tay đeo vào. Cổ trùng trong thi thể Đỗ Kinh vẫn chưa bị lấy sạch, cho nên thi thể càng ngày càng dữ tơn, y lật vải trắng lên muốn nhìn xem hôm nay thứ này lại có biểu cảm gì mới, Tang Diên Niên đứng bên cạnh đã bị doạ tới nỗi gào thét liên tục, chạy ra cửa phòng nôn oẹ.

Liễu Huyền An nuốt miếng bánh đường trong miệng, cầm nhíp lên, không rảnh để ý đến hắn ta nữa.

Tang Diên Niên ói thiếu chút nữa thì cạn hết nước trong người, buổi chiều còn lên cơn sốt, nằm trên giường như thể đang hấp hối. A Ninh buồn bực nói: "Đây mà gọi là hỗ trợ á, rõ ràng là tới quấy rầy thì có, để ta đi nói với Trình cô nương, bảo nàng nhanh chóng vác tên này đi."

"Cũng không tính là thêm phiền phức, ít nhất hắn ta còn có thể tự hạ sốt cho bản thân, không cần ngươi và ta chăm sóc." Liễu Huyền An nói, "Mau đi tìm người đun nước."

Hai ngày hôm nay, trên núi có bằng nào thau tắm đều được lôi ra hết, Thạch Hãn Hải ở dưới chân núi cũng gửi lên một lô, dùng để tắm thuốc. Sau khi người bệnh tắm xong sẽ xếp hàng tới chỗ Liễu nhị công tử và A Ninh để lấy cổ trùng, đây thực sự là một bài khảo nghiệm y thuật chân chính, trong một chốc một lát cũng không thể dạy cho người khác được, chỉ có thể để bản thân mình vất vả thêm đôi chút.

Thường thì sau một ngày như thế, trước mắt Liễu Huyền An đều dày đặc bóng chồng bóng, A Ninh lấy một cái khăn tay tẩm nước thuốc đắp lên mắt y, nói: "Ta đi chuẩn bị đồ, công tử từ từ đừng ngủ."

Liễu Huyền An "Ừ" lấy lệ, ngay sau đó không biết lại trôi dạt vào cõi thần tiên từ lúc nào. Trên hai mắt vẫn đắp khăn mát lạnh còn có hương long não và tinh dầu bạc hà, ngửi rất thoải mái. Y dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn, miệng cũng không biết đang ngâm nga khúc nhạc gì, còn chưa kịp hẹn nhau với tiên nhân thì cơn buồn ngủ đã ập đến, đại đạo xoay tròn từng vòng, tinh thần cũng dần tan rã.

Ngay khi Liễu nhị công tử đang chú tâm thả lỏng cơ thể, chuẩn bị tiến vào đại mộng giữa một mảnh hỗn độn, hương bạc hà chợt lẫn vào một hơi thở khác, trầm mà dày đặc, nghiêm trang quyện với thơm nồng.

Đây là mùi đàn hương trên người Lương Thú, mí mắt Liễu Huyền An hơi giật nhẹ, một mặt muốn nói cho đối phương hay rằng hôm nay ba nghìn thế giới đều đóng cửa, thỉnh ngài đến làm khách vào hôm khác, nhưng mặt khác y lại cảm thấy dù sao cũng chỉ là một giấc mộng, nếu mình có thể cố gắng tỉnh dậy thì không cần bận tâm giải thích nữa.

Dựa theo mức độ lười của Liễu Huyền An, rõ ràng vế sau sẽ bớt việc hơn nhiều, cho nên y cố gắng mở to mắt, muốn tỉnh dậy trước khi Lương Thú kịp xuất hiện, nhưng cái khăn kia như thể nặng ngàn cân, đè y không nhúc nhích nổi.

Giọng nói của Lương Thú truyền đến từ phía sau: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Liễu Huyền An vờ như không nghe thấy, cũng kiên quyết không chịu quay đầu lại, thở hổn hển chạy như điên giữa màn sương trắng, sợ lúc này Kiêu Vương điện hạ lại không mặc quần áo tới đây tắm gội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!