Chương 15: (Vô Đề)

Chiến mã gắn liền với tướng quân, gần như là nửa cái mạng đồng sinh cộng tử trên sa trường, cho nên người thuần ngựa sẽ đặc biệt chú ý từ khi ngựa còn nhỏ đã bắt đầu dạy chúng không được nhận đồ ăn từ người lạ, để tránh trường hợp tương lai bị kẻ xấu lợi dụng. Mà tính cảnh giác của Huyền Giao còn cao hơn gấp mấy lần những con chiến mã khác, thêm cái tính tình hung hãn hiếu chiến trời sinh, lúc còn ở trại nuôi ngựa Tây Bắc, nó đã đá bị thương không biết bao nhiêu mã phu có ý định lại gần, ngay cả Trình Tố Nguyệt cũng suýt bị nó đạp gãy xương sườn.

Lương Thú nhíu mày: "Trên đường đi ngươi đã đút cho nó ăn rất nhiều lần rồi?"

Liễu Huyền An nhấm nháp vị ngọt còn sót lại trên đầu lưỡi: "Ừm, bánh củ cải đậu nành, có bỏ thêm chút thảo dược, A Ninh tự tay phối, vốn là thức ăn đêm chuẩn bị cho con ngựa nhỏ của ta."

Ngựa nhỏ chính là con ngựa cái lông đỏ mượt mà kia của Liễu Huyền An, tính cách cũng nguội ngắt y như chủ nhân của nó, nện bước chậm chạp, mấy nay còn béo ra, lúc nó chạy thân mình còn rung rung. Loại ngựa phì vừa không ưa nhìn vừa vô dụng như này, vốn dĩ Lương Thú còn cho rằng Huyền Giao sẽ khịt mũi coi thường, hắn hỏi tiếp: "Sao ngươi lại muốn đút cho ngựa của ta?"

"Ta đâu có chủ động đút cho nó ăn, là nó tự chạy sang muốn ăn." Liễu Huyền An cố gắng bẻ gân bẻ cốt một chút, "Cơ mà Vương gia yên tâm, ta biết lượng thức ăn của chiến mã cần phải đặc biệt chú ý cho nên mỗi lần ta chỉ cho nó non nửa cái, còn chưa đến hai miếng. Nếu như vậy cũng không được, ta sẽ về nói với A Ninh, sau này không đút cho nó ăn nữa."

Lương Thú cảm thấy cực kỳ quỷ dị, chẳng hiểu sao từ trên xuống dưới của phủ Kiêu Vương, từ người đến ngựa, từ lúc gặp được vị tiên ngủ này là tính tình thay đổi hẳn. Trình Tố Nguyệt cũng thế, tốt xấu gì cũng là một cô nương còn trẻ, nhìn thấy nam nhân đẹp sẽ chủ động thu liễm ba phần, cái này còn miễn cưỡng có thể giải thích được, nhưng Cao Lâm và Huyền Giao rốt cuộc là ăn nhầm thuốc gì rồi.

Thậm chí Kiêu Vương điện hạ còn bắt đầu hoài nghi, liệu trong ba nghìn thế giới kia có phải có người chuyên dạy người ta hạ chú —— cái này rất khó nói nha, dù sao thì từ thời thượng cổ chắc hẳn đều là mấy lão già râu bạc đã chết từ lâu, khó đảm bảo liệu có một vài kẻ bụng dạ khó lường trà trộn vào không.

Liễu Huyền An ngáp dài về phòng thay quần áo, y thực sự rất buồn ngủ, nhưng mà bụng lại đang cực kỳ đói, buồn ngủ với đói đan xen, động tác của y càng thêm chậm chạp. Lương Thú vừa mới ở cửa phân phó hộ vệ đi gọi Trình Tố Nguyệt qua đây xong, quay người lại đã thấy Liễu Huyền An đang khoác một cái áo choàng rộng thùng thình, mắt nhắm hờ chân vẫn bước, chân trái giẫm lên ngạch cửa, chân phải giẫm lên chân trái, ngã cái "uỳnh" nằm bò trên mặt đất.

Sau đó y không nhúc nhích nữa, nằm bò trên đất vững vàng như núi, mưa gió bão bùng cũng chẳng lay động được y.

Lương Thú: "……"

Hộ vệ vội vàng chạy đến nâng y dậy: "Liễu nhị công tử, ngài không sao chứ, có cần về phòng nghỉ ngơi một lát không ạ?"

Lúc này A Ninh cũng bưng thức ăn về, trên núi không có đồ ngon, đơn giản chỉ là hai chiếc bánh bột ngô và một chén canh. Từ đằng xa nhìn thấy Liễu Huyền An đang mặt mày nhem nhuốc, hắn vội hoảng hốt ngồi xuống bên mép bàn, thở dài một hơi: "Công tử, người lại vừa đi vừa ngủ à?"

Giọng điệu không mấy ngạc nhiên, có thể thấy trên phương diện này Liễu nhị công tử là người thường xuyên tái phạm. A Ninh nhanh tay nhanh chân vơ lấy cái khăn giúp y lau khô tay và mặt, sau đó nhét bánh vào. Trong suốt quá trình hai mắt của Liễu Huyền An vẫn không mở ra, Lương Thú đứng bên cạnh nhìn một màn này, cảm thấy với thần thái ấy, có bê thẳng lên đặt trên đài cao trong miếu rồi bọc một tấm vải giả làm tượng đất chắc cũng không phải là không thể.

Liễu Huyền An nhắm tịt mắt ăn hết hai cái bánh cũng tỉnh táo hơn một chút, y đứng lên nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: "Vương gia đâu?"

"Vương gia đi từ nãy rồi ạ, trước khi đi còn dặn dò công tử nên nghỉ ngơi nhiều, ngủ đủ giấc rồi hẵng đến nhà xác, kẻo nhỡ đầu lại chui thẳng vào ngực Đỗ Kinh."

Liễu Huyền An nghĩ đến "bờ ngực" không thể nhìn thẳng của Đỗ Kinh hiện giờ, cảm thấy ngủ tiếp một lát cũng không sao cả, cho nên y lại súc miệng lên giường, cuốn lấy chăn đắp lần nữa đi gặp Chu Công. Lần này nhóm tiên hiền thượng cổ không còn xuất hiện ngay tức thì trong rừng trúc nữa, ấy thế nhưng y lại gặp Kiêu Vương điện hạ, hắn đang cầm thanh trường kiếm của mình ngồi trên một con hạc trắng, lười biếng hỏi: "Nơi này chính là ba ngàn đại đạo của ngươi?"

Tuy rằng Liễu Huyền An hơi ngạc nhiên nhưng vẫn rất hoan nghênh vị khách mới này, cho nên y cũng cưỡi một con hạc trắng đến trước mặt hắn, lúc này y mới phát hiện ra trên người Lương Thú dính không ít máu, trông có vẻ còn rất mới, nhuốm đỏ một mảng lông hạc trắng tinh.

Lần đầu tiên trong thế giới tinh thuần này xuất hiện màu sắc khác biệt, Liễu Huyền An thở dài, định đưa hắn ra bờ suối rửa sạch máu tanh rồi ăn một chút tiên quả, lại gặp phải một đám hiền giả bạch y chân trần hình như đang say rượu, cao giọng đàm luận nào là "Thiên hạ vô đạo", "Cả đời không làm quan, để thoả chí ta", y vội vàng kéo người lẳng lặng rẽ sang chỗ khác.

Phong cảnh nơi này so ra vẫn lịch sự tao nhã hơn bờ suối bên kia, thác nước tinh tế nối tiếp nhau đổ xuống từ đỉnh núi khiến muôn vàn gợn sóng trồi lên, bên bờ hoa bay rực rỡ, tiên thảo rung rinh, chốc chốc lại có mấy con thỏ ngọc nho nhỏ chạy qua, đây là nơi thường ngày Liễu nhị công tử thích tới dạo nhất, coi như là lãnh địa của riêng y.

Lương Thú hỏi: "Sao lại sợ ta nhìn thấy bọn họ?"

Liễu Huyền An ngồi trên tảng đá bên bờ, nhìn hắn tắm gội: "Bởi vì chủ trương của bọn họ là vô vi vô dụng, tị thế tự bảo vệ mình." Bất đồng quan điểm với ngươi, gặp nhau chắc đến tám phần sẽ lao vào đánh nhau.

Lương Thú ngâm mình trong nước, chỉ lộ ra nửa bả vai: "Vô vi vô dụng, ngó lơ loạn thế khó khăn?"

"Cũng không phải." Liễu Huyền An chống đầu, suy nghĩ một hồi mới trả lời, "Vô vi ấy là triển vọng, có triển vọng thì thiên hạ ắt sẽ tự an yên, vô vi nhi trị, vô sở khả dụng, như thế mới thọ được."

Lương Thú hừ lạnh: "Vậy thì nên trục xuất bọn họ đến loạn thế lưu lạc, rồi xem xem vô vi có thể hữu dụng cỡ nào."

Liễu Huyền An cảm thấy vị Kiêu Vương điện hạ này quả nhiên không thân thiện gì cả, lại còn sắp phải đuổi bằng hữu tốt của mình đi, y đành cẩn thận nhắc nhở hắn: "Nếu sau này người có đến nữa thì cứ đi thẳng tới chỗ dưới thác nước này đợi ta, đừng chạy lung tung, nhớ chưa?"

Lương Thú "xuỳ" một tiếng, bày tỏ trọn vẹn sự khinh thường đối với lời đề nghị ấy, hắn bước ra khỏi nước, thân hình rắn chắc tinh tráng, từng giọt nước chảy dọc theo bờ vai của hắn trượt xuống ngực rồi lại biến mất dưới mặt nước quanh thắt lưng, thấy bóng dáng mơ hồ giữa ảnh ngược, Liễu Huyền An ngăn lại: "Người đừng nhúc nhích, ta đi tìm cho người bộ ——"

"Rào."

Kiêu Vương điện hạ đứng trên bờ, nói: "Ta không thích mặc đồ trắng."

Liễu Huyền An nghẹn cứng họng sững sờ nhìn hắn.

Sau đó bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!