Cho nên cứ yên tâm thoải mái lấy chút tiền
Cái tên Dốc Mạo Nhi tuy khá quê mùa, hệt như tên mấy thôn trang nho nhỏ trên vùng đất vàng, nhưng thực tế diện tích rất rộng lớn, là một khoảng đất kéo từ nam chí bắc vừa vặn lọt giữa vùng giao nhau của biên giới phía tây Đại Diễm và đại mạc của Lang tộc. Đây là vùng mặc định giải giáp vũ khí của quân đội hai bên, bởi vì cho dù có phân tranh chiến hỏa đi nữa thì cũng phải chừa lại một vùng đất cho bá tánh các nơi mua bán hàng hóa sinh sống qua ngày.
Mà mấy năm gần đây, Dốc Mạo Nhi lại càng thêm phồn hoa náo nhiệt.
Trình Tố Nguyệt cưỡi ngựa sóng vai đi cùng Liễu Huyền An, giải thích: "Từ ngày Vương gia đánh đuổi Hách Liên Sóc lên phía bắc Ngọc Sơn, biên quan thanh bình, dân chúng an cư, chợ mậu dịch năm sau náo nhiệt hơn năm trước, hàng hóa ngoại trừ những thứ nhu yếu phẩm củi gạo dầu muối ra còn có rất nhiều món cổ quái hiếm lạ, không thể tìm thấy ở Trung nguyên."
"Hách Liên Sóc?"
Liễu Huyền An biết người này, là thủ lĩnh trẻ tuổi nhất của Lang tộc, dã tâm bừng bừng giỏi chinh chiến, từng dẫn dắt hai mươi sáu bộ tộc công phá Ngọc Môn, khiến triều đình rung chuyển bá tánh kinh hoàng. Về sau mặc dù đã bị Lương Thú đuổi ra khỏi lãnh thổ Đại Diễm nhưng vẫn suốt ngày quanh quẩn ngoài vùng sa mạc hoang dã, tựa như một con sói hoang hung tàn lúc nào cũng mơ ước miếng thịt dê béo ngay gần miệng.
"Hắn cho rằng mình ẩn nấp trong một nơi bí ẩn gần đây sẽ tuyệt đối an toàn, không ngờ vẫn bị Vương gia tiến công như thần binh trời giáng đánh cho trở tay không kịp, thủ lĩnh hai mươi sáu tộc người chết người hàng, ngay cả bản thân Hách Liên Sóc cũng bị Khổ Hựu bắt sống, bị bắt ký hiệp ước hòa minh với Đại Diễm, không được tiến quân quá địa phận Ngọc Sơn."
A Ninh nghe xong tò mò nên hỏi: "Nếu hắn không giữ lời thì sao?"
"Hách Liên Sóc rất có uy vọng ở Lang tộc, lúc ấy Vương gia có thể cầm tù mà không thể giết hắn, nhưng nếu một ngày kia Hách Liên Sóc xé bỏ minh ước chủ động tiến quân xuống phía nam, thì chính là đại biểu cho Lang tộc khiêu khích Đại Diễm, đến lúc đó Vương gia sẽ không giữ mạng cho hắn nữa." Trình Tố Nguyệt nói, "Hách Liên Sóc cũng biết rõ điểm này, cho nên trước khi tập hợp được vài ba thế lực đủ mạnh, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Về phần đến bao giờ mới tập hợp được vài ba thế lực đủ mạnh, Trình Tố Nguyệt tiếp tục cười nói: "Vương gia đổ rất nhiều công sức chăm lo cho các tộc dân du mục, hiện giờ bọn họ đang sống yên ổn, không ai muốn đánh giặc, lại càng không muốn dắt díu vợ con lên Ngọc Sơn, như thế chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao?" Cho nên Tây cảnh hẳn sẽ được yên ổn trong một thời gian rất dài nữa.
Liễu Huyền An rất nôn nóng muốn đi xem phiên chợ náo nhiệt cực kỳ trong miệng mọi người, liền vung dây cương trong tay, kết quả không có chút tác dụng, bởi vì con ngựa đỏ béo mập của y đã chạy mệt rồi, giờ đang đứng thở phì phì, bốn vó khua lung tung mỗi chiếc một hướng nửa chết nửa sống, có vẻ chỉ đi được thêm một dặm đường nữa là nằm sấp mặt.
Mọi người trông thấy đều không hẹn mà cùng nhau cảm khái, lười ghê, quả nhiên là ngựa của Liễu nhị công tử!
May mắn chợ đã ở cách đó không xa, con ngựa đỏ vừa đi vừa dừng rốt cuộc cũng run rẩy lết được đến mục tiêu, hạ nhân phải vội vàng dẫn nó qua một bên nghỉ tạm.
Liễu Huyền An đứng trên một dốc núi nhìn những quầy hàng ngay ngắn trật tự trước mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trong trí tưởng tượng của y, chợ biên cảnh phải rất hỗn độn, thương nhân dẫn ngựa dẫn lạc đà đi qua đi lại, hàng hóa vương vãi chất đống lên nhau, những món quý giá hơn cùng lắm là được đặt lên bàn, tiếng mặc cả, tiếng cãi vã, tiếng ném đồ đạc và tiếng hô bắt trộm hòa cùng tiếng gió tây cát vàng khiến đầu óc mọi người kêu ong ong, chẳng phải người ta hay miêu tả chợ phiên ngoài biên ải như thế cả sao?
Nhưng sự thật lại khác tưởng tượng của y quá nhiều. Nơi này không phải đất đai hoang vu mà được dựng rất nhiều nhà kho cao ráo chỉnh tề, dựa theo hướng đông tây nam bắc mà chia thành từng khu có công năng riêng, hàng hóa lóng lánh tinh xảo xếp đặt ngăn nắp, dưới đất cũng bằng phẳng sạch sẽ. Ở gần Liễu Huyền An nhất là một sạp bán thức ăn vặt, khẩu vị thiên nam hải bắc gì cũng có, cá viên trắng nõn trôi lềnh bềnh trong chén, nhìn qua còn chính tông hơn đồ bán ở đất Mân ba phần.
Lương Thú hỏi: "Thấy thế nào?"
Liễu Huyền An đánh giá: "Rất chỉnh tề, cũng rất quy củ, không giống với phong cách của Vương gia."
"Còn biết xem thường người ta cơ đấy." Lương Thú nắm gáy y, "Cho ngươi một cơ hội trả lời lại."
Liễu Huyền An bị nhéo nhức cả gáy, vì thế thức thời sửa miệng, được rồi, được rồi mà.
Lương Thú không dễ dàng bị y qua quýt như vậy, hắn vừa dẫn theo sâu lười nhà mình vừa than thở, để dựng nên một nơi như Dốc Mạo Nhi này mình đã tiêu phí bao nhiêu tinh lực, thức mất bao nhiêu đêm, xem bao nhiêu sách, hỏi thăm bao nhiêu người, vất vả vượt qua đủ loại khó khăn mới dựng ra được hình thức ban đầu, không ngờ lại đụng phải một trận rét tháng ba hiếm thấy, bão tuyết suýt nữa kéo đổ sạch phòng ốc, tóm lại là rất không dễ dàng.
Liễu Huyền An chăm chú nghe, đột nhiên hôn hắn một cái.
Lương Thú đang nói thì bị cắt ngang, đuôi mày nhướn lên một cái: "Hửm?"
Những người chung quanh đang lén lút đánh giá hai người cũng thất kinh hồn vía, giữa ban ngày ban mặt mà lại… Ôi chao! Người ta hay nói dân phong Tây Bắc dung tục, hóa ra công tử văn nhã cẩn trọng vùng Giang Nam mới thật là biết phong lưu!
Các thân binh đi theo phía sau cũng đờ người, bởi vì không ai dự đoán được lại có ngày được tận mắt chứng kiến hình ảnh Vương gia nhà mình bị người ta đùa giỡn, ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày không thốt được một chữ.
Liễu nhị công tử tùy tùy tiện tiện ra tay một cái đã làm mấy chục người xung quanh phải đứng hình, có thể thấy quả là cực kỳ lợi hại.
Lương Thú hắng giọng nghiêng đầu hạch sách: "Muốn hôn thêm mấy cái nữa không? Ở Tây Bắc này ta có giá lắm, ngươi phải hôn nhiều hơn, để cho bọn họ đều nhìn thấy, đề phòng vài người không có mắt chạy tới tranh giành."
Liễu Huyền An không hôn, chỉ bỏ tiền ra mua một miếng bánh đường dỗ người ta cho có lệ, mình thì cùng A Ninh hứng thú bừng bừng sà vào hàng chọn đá quý.
Lương Thú cười cắn một miếng bánh đường, ra hiệu cho hộ vệ chú ý rồi quay đầu hỏi Trình Tố Nguyệt: "Quý Vinh đầu rồi? Vì sao đến bóng dáng cũng không thấy đâu?"
"Đang bận tính toán sổ sách, ở ngay bên kia thôi." Trình Tố Nguyệt nói, "Gần đây nhiều người ra vào, chắc hắn tham công tiếc việc."
Quý Vinh là quản sự của Dốc Mạo Nhi, vốn là đầu lĩnh một băng giặc cướp tên Quỷ Nhung, sau bị Diễm quân đánh cho tan tác không có chỗ trốn, phải quy hàng Đại Diễm. Lương Thú để cho một người như vậy quản lý khu chợ phải nói là cực kỳ thích hợp, thứ nhất là bộ dạng phù hợp, mặt mày dữ tợn hung ác, người muốn gây sự trông thấy phải cụp đuôi bỏ đi, thứ hai là bản lĩnh phù hợp, hắn là người địa phương lớn lên trên đất này, quen tập tục, thiết lập sắp xếp mọi chuyện khá tiện lợi, hai năm nay hắn dẫn theo một bầy tiểu đệ lo liệu việc buôn bán trong chợ rất náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!