Đêm đến, Lương Thú và Trình Tố Nguyệt lại vào thành Xích Hà bàn bạc với Thạch Hãn Hải về kế hoạch sắp tới.
Sư gia ở phủ nha tên Lư Thọ, bằng tuổi Thạch Hãn Hải, mặc áo choàng xám, để ria mép, tính tình trung hậu, làm việc tuy không được trôi chảy cho lắm nhưng có tính kiên nhẫn, ít nhất trước khi trận ôn dịch lần này xuất hiện, biểu hiện của Lư sư gia vẫn luôn quy củ nề nếp, không tìm ra điểm nào để chê được.
Mà tướng mạo của Đỗ Kinh trông có vẻ gian trá âm hiểm hơn nhiều, có lẽ bởi nắng Tây Nam quá gắt, hắn ta lại hành y bên ngoài quanh năm cho nên bị phơi thành nước da ngăm đen, mũi ưng, vóc người thấp gầy nhưng rắn rỏi, đứng từ xa nhìn hắn ta trông chẳng khác gì cái chống cửa sổ.
Trong thành vốn dĩ đã ít đại phu người bản địa, ôn dịch ập đến lại gục ngã mất hơn nửa số người, giờ chỉ còn sót lại hai người, được Lư Thọ sắp xếp đến y quán cạnh phủ nha thay phiên nhau ngồi khám bệnh, cũng chỉ khám vài bệnh vặt bình thường như đau đầu chóng mặt, không cần lên núi Đại Khảm, nói cách khác, hiện giờ những người phụ trách chữa trị ôn dịch tất cả đều là đệ tử mà Đỗ Kinh đưa tới.
……
Đến chiều, Thạch Hãn Hải làm theo kế hoạch, tự mình ra cửa thành đón ba người "họ hàng xa", gióng trống khua chiêng đưa bọn họ vào nhà mình. Thành Xích Hà bị phong toả đã lâu, nay chợt thấy khách lạ, dân chúng đương nhiên rất tò mò, dồn dập ra cửa hỏi thăm xem người tới là ai, tin tức được truyền đi một cách tự nhiên, rất nhanh đã truyền tới tai Đỗ Kinh.
Ba người họ còn chưa kịp ngồi nóng ghế thì một chiếc xe ngựa đã dừng lại ở ngoài toà viện.
Ban đầu Trình Tố Nguyệt còn hơi lo lắng, chủ yếu là lo A Ninh còn nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm sẽ bị lòi đuôi, nhưng không ngờ khi nghe thấy Đỗ Kinh tới, A Ninh lập tức từ trạng thái nhóc sai vặt khôn khéo nhanh trí biến thành một thiếu niên thôn quê tính tình hơi rụt rè nhát gan trốn sau lưng Liễu Huyền An không chịu bước ra.
Nhìn sang Liễu nhị công tử, tiên khí nhẹ nhàng trên người đã tan biến hoàn toàn, trở nên mờ nhạt trong biển người. Bả vai y hơi căng lên, sau đó lại hơi khom lưng xuống, một tấm ván rơi xuống đập trúng mười người thì có khoảng tám người sẽ đi đứng bằng tư thế này —— Kiêu Vương điện hạ đã bớt chút thời gian tự mình chỉ giáo đấy.
Vì vậy, Trình cô nương lại có thêm một kinh nghiệm cuộc sống vô cùng quý giá: Đàn ông, thật sự rất biết diễn.
Khi nhóm người Liễu Huyền An đi ra sảnh ngoài, Thạch Hãn Hải đã giới thiệu xong với Đỗ Kinh về thân phận của ba người họ, ông nói bọn họ là bà con xa của mình, xuất thân là lang trung tha phương, sau đó may mắn tới Bạch Hạc sơn trang giúp đỡ mấy ngày, cho nên học được vài phương pháp chữa ôn dịch.
Đỗ Kinh hỏi: "Thạch huynh mời bọn họ tới ư? Sao lúc trước chưa từng thấy huynh nhắc tới."
"Thứ nhất, ta không chắc bọn họ có thể tới được hay không, thứ hai, ta sợ Đỗ huynh nghĩ nhiều." Thạch Hãn Hải thở dài nói, "Không phải là ta không tin tưởng y thuật của Đỗ huynh, nhưng với tình huống hiện giờ trong thành, có thể nhiều thêm một đại phu cũng sẽ tốt hơn."
"Đây không phải ta nghĩ nhiều, mà là Thạch huynh ngươi nghĩ nhiều." Đỗ Kinh lắc đầu liên tục, "Có thể được học tập ở Bạch Hạc sơn trang, tất nhiên phải có y thuật cao minh ——"
Còn chưa kịp nói hết thì Đỗ Kinh đã thấy ba người bước vào từ cổng lớn mặc áo ngắn vải thô, cử chỉ câu nệ, ngoài cô nương có gương mặt hơi chút đoan chính hào phóng kia ra, hai tên đàn ông còn lại trông còn giống người bán hàng rong hơn là lang trung.
Loại người này mà Bạch Hạc sơn trang cũng nhận? Trong lòng Đỗ Kinh nảy sinh nghi ngờ bèn chủ động mở lời hỏi han, cuối cùng một lúc lâu sau mới biết thì ra cái gọi là "giúp đỡ mấy ngày" thực chất chỉ là đi cắt dược liệu mấy ngày ở hậu viện nhà người ta.
Bản thân A Ninh có lẽ cũng hơi chột dạ cho nên rụt rè bồi thêm một câu: "Nhưng bọn ta cũng từng đọc rất nhiều sách về chữa trị ôn dịch mà, đúng không, ca."
Liễu Huyền An gật đầu: "Đúng vậy, Đỗ đại phu cứ yên tâm."
"Chư vị là người mà Thạch huynh đích thân mời tới, tại hạ sao có thể không yên tâm." Đỗ Kinh cười nói, "Vậy ba vị định khi nào lên núi?"
"Bây giờ đi đi." Liễu Huyền An đứng lên, "Trị bệnh cứu người, một khắc cũng không thể trì hoãn, trên đường tới đây bọn ta có mua một chút dược liệu thanh nhiệt giải độc mang theo."
Đỗ Kinh không tỏ ý kiến gì đối với việc này, đương nhiên cũng có thể là bởi hắn ta không coi mấy lang trung chân đất mắt toét này ra gì. Quản sự nhanh chóng sắp xếp xe ngựa, xa phu hình như cũng mặc đồ của người Tây Nam, cho nên suốt dọc đường đi ba người không trò chuyện gì, A Ninh ghé vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh bên ngoài, Trình Tố Nguyệt thầm lượt lại một mạch kế hoạch của Lương Thú trong đầu, còn Liễu nhị công tử đã sớm dựa vào một góc, lần nữa mơ màng chìm vào giấc ngủ, bởi vậy có thể thấy được, dù bận rộn hay nhàn nhã hay nguy hiểm đến mấy thì giấc ngủ như đi vào cõi thần tiên vẫn là ưu tiên hàng đầu của y, không thể chậm trễ.
A Ninh ngắm phong cảnh đủ rồi liền chống cằm nghĩ, trên đời này thực sự có thể tìm ra được một thứ hoặc một người có thể khiến cho công tử nhà mình trằn trọc khó ngủ ư?
Chắc là không có đâu, dù sao thì mấy năm trước Bạch Hạc sơn trang bị trộm đột nhập, nhóm hộ vệ trong nhà truy đông đuổi tây ầm ĩ cả một vùng gà bay chó sủa tới nỗi quan phủ ở khu cách vách cũng phải chạy tới tra hỏi, ấy vậy mà công tử vẫn không hề bị đánh thức, sáng hôm sau lúc người khác nhắc tới, y còn mắt nhắm mắt mở mờ mịt không biết gì, đúng là tuyệt vời chẳng ai bằng.
Xe ngựa chạy trên đường núi một lúc lâu cuối cùng mới đến được núi Đại Khảm. Mấy căn nhà được dựng lên chỉnh tề ngay ngắn trên nền đất bằng phẳng, xung quanh cũng khá sạch sẽ. Liễu Huyền An đeo khăn vải che mặt, nhảy xuống khỏi xe ngựa hỏi Đỗ Kinh: "Sao không thấy người bệnh đâu?"
"Tất cả đều đang đợi trong phòng." Đỗ Kinh đáp, "Cơ thể bọn họ rất yếu, bình thường rất hiếm khi ra cửa."
Liễu Huyền An thầm lắc đầu, bây giờ bên ngoài không có gió, nắng ấm vừa phải, không cho bọn họ ra ngoài đi lại mà nhốt bọn họ trong phòng tối âm u. Có điều y vừa mới đến cho nên không nói gì nhiều, chỉ cùng A Ninh đưa dược liệu một mạch đi thẳng vào phòng, còn Trình Tố Nguyệt đi dạo một vòng quanh mấy căn nhà, tính toán sơ qua, nơi này đại khái có khoảng hơn năm mươi người dân, hơn mười đại phu.
"Tiểu huynh đệ, vậy các người làm gì thì làm trước đi." Đỗ Kinh nói, "Có chuyện gì thì cứ tới tìm ta."
Liễu Huyền An dọn đống dược liệu mệt bở hơi tai, đang một tay chống hông một tay lau mồ hôi: "Xong!"
Giọng vừa thô vừa to, khiến A Ninh giật nảy mình.
Trên phương diện diễn kịch, Liễu nhị công tử có một vài chỗ tương tự với Kiêu Vương điện hạ, không cần chăm chỉ học hỏi, nhưng vào lúc cần thiết vẫn có thể bước lên sân khấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!