Tôi biết Lưu Gia Dịch từ rất lâu rồi.
Hồi mẹ tôi còn sống, bà và mẹ anh ấy là bạn rất thân.
Chính là cô Triệu, hồi tôi học mẫu giáo, cô thường dẫn Lưu Gia Dịch đến nhà tôi tìm mẹ tôi.
Lúc đó tôi và anh ấy chắc là rất thân thiết, cùng nhau chơi đồ hàng, nặn đất sét.
Nhưng sau đó ba mẹ anh ấy ly hôn, cô Triệu dẫn anh ấy đến nhà cậu ở Sơn Đông.
Còn mẹ tôi, mất khi tôi học tiểu học.
Vậy nên chúng tôi chỉ gặp nhau lúc tôi sáu tuổi, đã lâu như vậy, tôi sớm quên anh ấy trông như thế nào rồi.
Thím họ nói anh ấy chắc đang ở nhà kính trồng cà chua và dưa chuột.
Tôi mặc áo phao vào, đi vòng qua vườn, vào nhà kính anh ấy đang ở.
Cà chua đã được hái sẵn từng sọt, có mấy người đang cân, vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Tôi nhớ lời thím họ, Lưu Gia Dịch rất cao, để tóc húi cua, trên cánh tay có hình xăm.
Trong nhà kính ai cũng mặc áo cộc tay, rất dễ tìm thấy anh ấy.
Chỉ là không ngờ, anh ấy khá thời thượng, đeo khuyên tai sáng lấp lánh, tóc húi cua sát da đầu, còn nhuộm màu vàng.
Thím họ nói anh ấy đẹp trai lắm, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt ngay thẳng.
Câu này tôi rất muốn phản bác, đúng là cũng được coi là đẹp trai, da trắng, nhưng trông lại có vẻ bất cần đời, thật sự không liên quan gì đến ngay thẳng.
Lúc anh ấy ngồi xuống lấy một quả cà chua trong sọt, tôi mỉm cười, bước đến vỗ vai anh ấy:
"Chào anh, Lưu Gia Dịch."
Anh ấy quay phắt lại, bốn mắt nhìn nhau, miệng đang ngậm một quả cà chua.
Cắn miếng to quá, nước cà chua chảy xuống khóe miệng, còn vô tình nhỏ lên áo.
Tôi quả nhiên thấy anh ấy hơi quen mắt, cũng rất muốn cười, không nhịn được nói:
"Tôi là Đồ Khả, hồi nhỏ từng chơi với anh đó, còn nhớ không?"
Anh chàng ngậm cà chua trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Tôi tưởng anh ấy sẽ nói gì đó, kết quả anh ta lại hét lên:
"Anh Bảy, Đồ Khả tìm anh!"
Tôi ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của anh ta, trong nhà kính cách đó không xa, có mấy người đứng khuất sau giàn cà chua.
Ba tôi và chú họ tôi, vậy mà cũng ở đó.
Người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn lại, đúng như thím họ nói, rất cao, vóc dáng cao lớn, để tóc húi cua, hình xăm kín cánh tay đến mu bàn tay, nhưng ngũ quan đoan chính, nhìn quả thực rất ngay thẳng.
So với anh chàng mặt trắng bất cần đời kia, anh ấy đẹp trai hơn nhiều.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, mắt một mí đẹp, sống mũi cao… chỉ là nét mặt hơi nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm toát lên vẻ sắc bén.
Ánh mắt ấy nhìn về phía này, bốn mắt nhìn nhau, tôi hơi căng thẳng.
Như ba tôi nói, anh ấy quả nhiên rất biết cách cư xử, mấy ông chú họ đang cầm điếu thuốc anh ấy đưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!