6.
Tôi đoán có lẽ do mang tính chất nghề nghiệp, Lưu Gia Dịch rất sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm hai lần. Trong lúc anh ấy tắm thì tôi sẽ nấu hai bát mì, còn lại đều là anh ấy nấu ăn.
Bếp trưởng Lưu xào rau trông cũng vô cùng chuyên nghiệp, đảo muôi lắc chảo, cứ như đang đùa nghịch. Chảo rau đang xào, bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa cao ngút.
Tôi rất thích xem, lúc nào cũng quanh quẩn trong bếp trầm trồ khen ngợi, tiện thể vỗ tay vài cái. Anh ấy liền quay đầu lại, khẽ hừ một tiếng:
"Bị anh làm cho mê mẩn rồi chứ gì?".
"Lưu Gia Dịch, anh thật sự tốt nghiệp trường dạy nấu ăn Tân Phương Đông à?". ... Chứ còn gì nữa?.
"Hahaha, vậy là cả đời này em không phải xuống bếp nữa rồi đúng không?".
"Mơ đẹp đấy, ít nhất cũng phải biết nấu mì chứ".
"Em biết nấu mì mà, mì em nấu ngon lắm đấy". Hừ.
Ở nhà, anh ấy thường chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ rộng thùng thình. Lúc nấu ăn cũng vậy, dáng người cao thẳng đứng trong bếp, vai rộng eo thon, đường nét sống lưng rõ ràng, cơ bụng săn chắc. Cánh tay rất khỏe, như biến ảo thuật vậy, nhẹ nhàng bê đĩa thức ăn ra khỏi bếp.
Đàn ông biết nấu ăn, quả nhiên rất có sức hút. Chỉ là hình xăm trên người anh ấy hơi dữ dằn, kín cả lưng, lan ra khắp cánh tay và mu bàn tay.
Lúc anh ấy tắm xong đi ra, tôi đã ăn xong một bát mì, vào bếp lấy đũa cho anh ấy. Lưu Gia Dịch úp khăn tắm đang lau tóc lên đầu tôi, rồi vén xuống cằm, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt tôi. Anh ấy cười xấu xa, vẻ lưu manh nói:
"Đi tắm đi, anh không ăn mì, anh ăn thịt".
Khi anh ấy ôm tôi từ phía sau ngủ, nhắm mắt lại với vẻ vừa âu yếm vừa thỏa mãn. Tôi nắm tay anh ấy, nghịch ngợm từng ngón tay một, bỗng nảy ra ý tưởng:
"Lưu Gia Dịch, em cũng muốn đi xăm mình".
Hửm?. Anh ấy lười biếng đáp lại, khẽ cười thành tiếng:
"Không được, đau lắm em chịu không nổi đâu".
"... Em chỉ xăm một chút thôi, có thể chịu được".
"Em chịu không nổi đâu, vừa nãy còn khóc đấy thôi".
"... Đừng nói nữa, ngủ đi!".
Chậc.
Anh chậc cái gì?.
Không được chậc à?.
Không được.
Ồ, vậy ngủ thôi.
"... Nghe nói trước đây anh từng viết cho em một bức thư tình, anh kể cho em nghe xem, viết gì trong đó đi?".....
Lưu Gia Dịch?.
Ngủ rồi.
Anh lừa người.
Lật người một cái, tôi đối diện với anh ấy, đưa tay chọc vào mắt anh ấy. Khóe miệng anh ấy cong lên cười, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi, đè tôi xuống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!