"Đồ Khả, tối nay anh không về được không?" Anh khàn giọng nói.
Không được.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Muộn rồi.
Không được.
"Bác sẽ không để ý đâu."
"Không được là không được."
Tôi đỏ mặt không nhìn anh, giọng nói kiên quyết.
Anh lại tiến đến gần, nhỏ giọng nói:
"Xin em đấy, anh lái xe về nhà mất nửa tiếng đấy."
"Vậy... em đưa anh chìa khóa xe G -Wagon."
... Em về cùng anh.
"Lưu Gia Dịch, anh đừng làm loạn."
"Không làm loạn, em còn chưa nhìn thấy nhà chúng ta, anh đưa em đi xem, nói với bác một tiếng."
Nói xong, anh làm bộ kéo tôi dậy, định đi tìm ba tôi.
Tôi kéo anh lại, vừa giận vừa sốt ruột:
"Lưu Gia Dịch! Anh đừng có làm bậy, nửa tháng cũng không đợi được sao?"
Nói xong, mặt tôi đỏ bừng, quay người đi không nhìn anh.
Anh nhìn tôi, bật cười:
"Được rồi, em không muốn, vậy thì đợi thôi."
Nửa tháng sau, tôi và Lưu Gia Dịch kết hôn.
Ở nhà hàng của anh, bày ba mươi bàn tiệc.
Họ hàng nhà tôi không nhiều, chủ yếu là bên anh, bạn bè khá đông.
Đặc biệt là những người làm nhà hàng ở địa phương, đến rất nhiều ông chủ.
Tuy đám cưới hơi vội vàng, nhưng hoàn toàn được tổ chức theo sở thích của tôi.
Đám cưới theo phong cách Hán phục Minh chế Trung Hoa, khung cảnh được bài trí hoành tráng, tôi mặc áo phượng mão, từng bước từng bước tiến về phía anh.
Ba ở dưới đài vừa cười vỗ tay, vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Đến lượt anh lên sân khấu phát biểu, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi không ngờ, Sở Ngang lại xuất hiện vào lúc tôi đang đi mời rượu.
Tôi đã chặn số điện thoại của anh ta và bố mẹ anh ta từ lâu, cũng chặn hết những người bạn chung của chúng tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!