Chương 11: (Vô Đề)

Ba tôi, đúng là bị Lưu Gia Dịch bỏ bùa mê thuốc lú, cứ nhắc đến anh ấy là ba lại hăng hái.

Tôi thật bất lực.

Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự cảm thấy Lưu Gia Dịch không ưng tôi, cũng không để tâm đến chuyện này.

Nhưng để tránh điều tiếng, hôm sau khi anh ấy dẫn người đến vườn lấy rau, tôi lại đến nói chuyện với anh ấy vài câu.

Lúc đó trời còn rất lạnh, tôi mặc một chiếc áo phao dáng ngắn màu đen.

Trùng hợp là, anh ấy cũng mặc một chiếc áo khoác phao màu đen, miệng ngậm điếu thuốc, đứng đó, dáng người cao thẳng, eo thon chắc khỏe, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, trông rất hoang dại và bất cần.

Ồ, đồ đôi à?

Anh chàng tóc vàng bất cần đời hôm qua, đang đứng bên cạnh xem người ta bốc hàng, miệng cũng ngậm điếu thuốc, nhìn tôi cười đầy ẩn ý.

Tôi nhất thời cứng họng, dừng bước, không biết có nên tiến lên nữa hay không.

Lưu Gia Dịch liếc nhìn anh ta, giọng nói rất bình thản:

"Cậu rảnh rỗi lắm à, đi bốc hàng đi."

Anh chàng tóc vàng xụ mặt, rít một hơi thuốc, đứng dậy đi làm.

Lúc đi ngang qua tôi, anh ta bỗng cười hỏi:

"Đồ Khả, cậu không nhận ra tôi nữa à, tôi là Xa Thần, bạn học cấp ba của cậu đấy."

Tôi ngẩn người, nhanh chóng hoàn hồn, không thể tin nổi: Cậu là Xa Thần?

Ừ.

Thời cấp ba, cậu ta là người học kém nhất lớp chúng tôi, ngồi bàn cuối cùng, suốt ngày ngủ gục trong giờ học.

Cậu ta là một tên du côn, thường xuyên trốn học đánh nhau, thuộc loại đội sổ của lớp, giáo viên cũng không quản cậu ta lắm.

Lúc đó tôi ngồi bàn đầu, không tiếp xúc nhiều với cậu ta, thuộc dạng không nói chuyện được với nhau.

Lý do tôi ấn tượng sâu sắc với cậu ta, là vì năm lớp 11 cậu ta đã viết một bức thư tình cho tôi, giữa giờ ra chơi còn công khai đặt lên bàn tôi.

Lúc đó tôi đã lén lút yêu đương với Sở Ngang rồi, thấy Sở Ngang nhíu mày, mặt không vui, liền đứng dậy trả lại bức thư tình.

"Xa, Xa Thần, sắp lên lớp 12 rồi, bây giờ chúng ta phải tập trung học hành, cái này, trả lại cậu."

Tôi lắp bắp, giọng nói rất nhỏ.

Xa Thần liếc nhìn Sở Ngang đang ngồi phía trước, bực bội giật lấy bức thư tình, vo tròn lại, ném vào thùng rác.

"Thật là không có mắt nhìn."

Cậu ta liếc tôi một cái, hậm hực nói.

Mặt tôi đỏ bừng.

Vì lúc đó tôi còn tưởng chuyện tôi và Sở Ngang yêu nhau là bí mật, kết quả tên này lại biết hết.

Sau khi tốt nghiệp, mọi người mỗi người một ngả, không còn gặp lại nữa.

Trút bỏ vẻ ngây ngô và ngông cuồng của tuổi trẻ, Xa Thần bây giờ thay đổi khá nhiều, nhuộm tóc vàng, trông bất cần đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!