Thương Thanh Nguyệt bị giam trong căn phòng nhỏ của mình, cửa khóa từ bên ngoài, dù như vậy những người đó còn chưa yên tâm, để anh họ Thương Minh Trì canh giữ bên ngoài.
Quả thật y từng có ý nghĩ bỏ đi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, nếu như cứ rời đi như vậy, chỉ sợ đời này cũng khó có thể liên lạc với anh trai nữa, trong nhà xảy ra chuyện, anh trai cũng bị liên lụy, không biết hiện tại ở quân doanh trải qua thế nào.
Nhưng nếu bảo y làm vợ bé cho người ta, vậy tuyệt đối càng không có khả năng.
Trong lòng Thương Thanh Nguyệt rối bời, suy nghĩ phức tạp, nhất thời không thể nghĩ được chuyện này nên giải quyết thế nào.
Thời điểm y trở về từ trong núi đã là chạng vạng, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, chú ba ở bên ngoài làm việc trở về, Thương Thanh Nguyệt cách một cánh cửa, nghe được tiếng thím ba múc nước cho ông rửa tay trong sân.
Cả gia đình đều đi đến nhà sau, dựa theo thói quen thường ngày, kế tiếp là thời gian cơm tối.
Hôm nay cũng không có gì đặc biệt, trong sân bên ngoài rất nhanh đã yên tĩnh, đoán chừng đều đã đến nhà chính ăn cơm.
Thế nhưng không có ai đến mở cửa cho y.
Thương Thanh Nguyệt đứng dậy từ trên giường, mưu tính mở cửa, nhưng ngoài tiếng vang nhẹ khi ổ khóa va chạm ra, cửa không có chút nhúc nhích.
Đứng phía sau cửa một lúc lâu, y lại đi trở về mép giường trong bóng tối, ngồi xuống vị trí trước đó.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa lại một lần nữa ồn ào, thím ba muốn đi múc nước rửa chén, mấy người bà nội và em họ cũng muốn ra ngoài hóng mát.
Thương Thanh Nguyệt nghe động tĩnh bên ngoài, suy đoán mọi người đang làm cái gì.
Trong tiếng vang vọng lại, có hai loại tiếng bước chân cách chỗ phòng y càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa.
Ngay sau đó y nghe thấy được tiếng chìa khóa c*m v** ổ khóa, mày Thương Thanh Nguyệt khẽ nhúc nhích, không rõ những người này lại muốn làm gì.
Sau khi cửa mở ra, tiếng đập cửa vang lên, đồng thời Thương Minh Hòe ở bên ngoài nhỏ giọng nói, "Anh ba, mở cửa cho em".
Một tiếng bước chân khác cũng không ở lại, đoán chừng cũng chỉ là tới mở khóa cho Thương Minh Hòe mà thôi, sau khi mở xong thì rời đi rồi. Thương Thanh Nguyệt nghĩ thầm hẳn là vậy, hiện tại mọi người đều ở bên ngoài phòng hóng mát, y muốn chạy cũng không chạy được, có điều vẫn là đứng lên đi mở cửa cho Thương Minh Hòe.
"Anh ba, sao anh không thắp đèn?". Ngoài phòng có ánh trăng mờ nhạt, còn có thể thấy đường dưới chân, trong phòng nhỏ ánh trăng không chiếu tới, một vùng đen nhánh, Thương Minh Hòe đột nhiên tiến vào, nếu không phải quen thuộc bày biện trong phòng, thì ngay cả đặt chân chỗ nào cũng không biết.
"Sắp không có dầu thắp". Thương Thanh Nguyệt nói như thế, nhưng vẫn đứng dậy cầm lấy hỏa chiết, châm lửa cho ngọn đèn dầu trên bàn nhỏ, lại hỏi, "Sao bọn họ lại đồng ý cho em vào đây".
Y và Thương Minh Hòe quan hệ thân thiết, là chuyện mỗi người trong nhà này đều biết, lúc này để Thương Minh Hòe vào đây, sẽ không sợ nhóc giúp đỡ mình chạy trốn sao?
"Bảo em tới đưa cơm cho anh". Thương Minh Hòe đưa bát cơm vẫn luôn bưng trên tay ra, "Thuận tiện khuyên anh đồng ý gả cho người trấn trên kia".
Thương Thanh Nguyệt kinh ngạc đến nhất thời quên mất mở miệng, để một đứa nhỏ mười tuổi đến khuyên anh họ nó đồng ý xuất giá, những người này cũng không biết là làm sao suy nghĩ ra được.
"Bọn họ bảo em khuyên anh thế nào?".
Thương Minh Hòe rất quẫn bách, giọng nói phát ra cũng giống như muỗi kêu, "Thì bảo em nói với anh ba, thường xuyên đi vào trong núi, biết rõ có bao nhiêu vất vả, nếu đồng ý, về sau anh sẽ không cần làm những công việc này...".
Nói đến phía sau, bản thân Thương Minh Hòe cũng không nói được nữa, ấp úng nói, "Chỉ là em cảm thấy không nên thế này".
Sau khi nói xong nhóc trộm giương mắt liếc nhìn Thương Thanh Nguyệt, dưới ánh sáng mờ tối, thấy khóe miệng Thương Thanh Nguyệt hình như có ý cười, lại tiếp tục nói ra ý nghĩ của chính mình, "Mặc dù nhà chúng ta xuống dốc, nhưng từ nhỏ đã được học lễ giáo, nếu anh ba làm mai, tìm một nhà bình thường làm vợ cả cũng không phải việc khó, vì sao nhất định phải làm vợ bé của người khác chứ".
Ngay cả một đứa nhỏ cũng hiểu rõ đạo lí, những người đó sao có thể không hiểu chứ, nói trắng ra cũng chỉ vì tiền bạc mà thôi, Thương Thanh Nguyệt thở dài nói, "Chẳng lẽ em không hiểu sao?".
"Em...". Vẻ mặt Thương Minh Hòe có chút hoảng hốt, hiển nhiên là biết được, có điều ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì, con ngươi nhóc xoay chuyển, nén giọng nói, "Anh ba, chúng ta đi tìm anh Tần đi".
Thương Minh Hòe vừa nói xong lời nói, Thương Thanh Nguyệt cảm giác cả người mình đều có chút căng thẳng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lúc một mình ngồi trong phòng, y suy nghĩ rất nhiều, cũng... nghĩ đến Tần Lạc Xuyên, gần đây hai người càng ngày càng quen thuộc, y cũng rõ ràng cảm giác được người nọ khác với phần lớn người, tài hoa và khí phách đừng nói mấy thôn xung quanh, cho dù là những công tử thế gia ở kinh thành y quen biết cũng ít có người có thể so sánh được, đương nhiên, phần lớn công tử thế gia cũng không có khả năng tùy tính buông tuồng giống như người đó vậy.
Chủ yếu nhất là thái độ người nọ đối xử với người khác, mặc kệ là song nhi hay phái nữ, thậm chí là trẻ con, người đó đều đối xử bình đẳng, sẽ không có chút coi thường nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!