Chương 8: (Vô Đề)

Đối với chuyện lấy vợ này, Tần Lạc Xuyên tự nhận có bản chất khác biệt với Hạ Phi Tinh, bằng không cũng không đến mức đến bây giờ vẫn lẻ loi một mình, ngược lại là Dương Hi ở phương diện này có chút giống nhau với hắn.

Trong lời nói của hai người kia đã xuất hiện bất đồng, sợ lại căng thẳng thêm, bọn họ sẽ ngay trước mặt mình tranh chấp, Tần Lạc Xuyên liền cười ngắt lời, "Ta nói hai anh lớn này, làm ơn thông cảm cho tâm tình của ta đi, ngay trước mặt người cô đơn như ta bàn luận vấn đề này thật sự ổn sao?".

"Ông thế này là không để người bình thường vào mắt". Dương Hi vẫn còn chưa bỏ qua, "Nào có giống anh ấy vậy, ngay cả người ta trông như thế nào cũng không biết, đã muốn nâng người vào cửa".

"Sao có thể cho rằng mọi người đều giống như chú và phu lang của chú, thanh mai trúc mã cùng lớn lên, người ta bình thường gặp nhau, cùng lắm chỉ là trưởng bối gặp qua là xong". Em họ mặc dù có chút không hiểu việc đời, nhưng trong lòng là hướng về phía mình, trong lòng Hạ Phi Tinh biết rõ, bởi vậy đối với bất bình của anh cũng không để trong lòng, chỉ nói, "Yên tâm đi, anh sẽ tìm một cơ hội đi nhìn thử".

Mặc dù mục đích chủ yếu là muốn cưới một người biết chữ, có thể giúp mình ở phương diện làm ăn, nhưng chung quy cũng là người trong hậu viện của mình, trên tướng mạo cũng phải không có trở ngại mới được.

Khác với Dương Hi, gã hiểu nhất là quan sát sắc mặt người khác, biết Tần Lạc Xuyên không muốn tiếp tục cái đề tài này, lập tức nói, "Không nói chuyện này nữa, hôm nay ta có mang một thứ đến đây, chắc chắn cậu Tần sẽ thích".

Dương Hi vừa nghe gã nói như vậy, cũng theo đó dời sự chú ý, lập tức quay về phía tiểu tư phía sau vẫy vẫy tay nói, "Mau mang lại đây cho Lạc Xuyên nhìn xem".

Tiểu tư nghe vậy ôm một cái sọt trong đó lên, đặt lên bàn trước mặt ba người.

Hạ Phi Tinh đứng lên, tháo khăn vải bao lấy đồ vật trong sọt ra, nói, "Nghe nói trước đó cậu Tần nhờ người mang ngói sáng từ phía Nam về, một đi một về thế này đoán chừng cũng không theo kịp thời gian làm xong nhà, vừa khéo trong kho nhà ta còn một ít, bèn mang đến đây cho cậu Tần".

"Làm sao anh biết ta nhờ người mua hộ cái này?". Tần Lạc Xuyên nghe vậy thoáng cái đứng dậy từ trên băng ghế, trước đó hắn nhờ người trấn trên mua hộ ngói sáng từ phía Nam về, chỉ là người nọ nói với hắn, thứ này ở phía Nam mặc dù có nhưng số lượng ít, hàng năm lại có thương nhân ở bên kia thu mua, rất khó có thể trùng hợp mua được, không nghĩ tới Hạ Phi Tinh lại đưa đến, có thể nói là nắng hạn gặp mưa rào.

Hạ Phi Tinh chỉ cười cười không trả lời, hơn một nửa của hàng ở toàn bộ trấn Vũ Khê đều là của nhà gã, chuyện Tần Lạc Xuyên muốn mua ngói sáng lại không phải bí mật gì, huống chi người Tần Lạc Xuyên nhờ lại vừa vặn là chưởng quỹ một gian cửa hàng trong tay gã, cũng không cần gã đi hỏi thăm, đã có người dâng lên tin tức này.

Thấy hắn thích, Hạ Phi Tinh lại lấy ra một miếng ngói từ chồng ngói sáng ngay ngắn, đưa cho Tần Lạc Xuyên nói, "Trong kho chỉ có một chút này, nhìn xem có đủ dùng hay không".

Ngói sáng cũng chỉ lớn bằng bàn tay đàn ông trưởng thành, không biết dùng chất liệu gì chế thành, cảm giác có chút tương tự sứ thô, độ trong suốt không bằng thủy tinh, nhưng có thể dùng lấy ánh sáng ở nóc nhà, một phòng lợp lên vài miếng là đủ rồi. Hạ Phi Tinh mang đến một sọt ngói sáng, nói ít cũng có hai ba mươi miếng, nhà mới tổng cộng bốn phòng, cho dù thêm cả nhà bếp, cũng mới năm phòng, thấy thế nào cũng đã đủ, nói không chừng còn có dư, vì thế Tần Lạc Xuyên vội vàng nói, "Đủ rồi, đủ rồi".

Nhà chưa xây xong, không có chỗ nấu cơm, nếu muốn giữ mấy người Dương Hi lại ăn cơm, còn phải băng qua vài ngọn núi mới đến chỗ nhà hiện tại Tần Lạc Xuyên ở.

Huống hồ xây nhà ở chuyện vụn vặt vốn rất nhiều, Hạ Phi Tinh cũng ngại làm phiền Tần Lạc Xuyên trở về nấu cơm cho chính mình, gã và Dương Hi lại lười đi bộ, căn cứ vào hai nguyên nhân này, chỉ ngồi tán gẫu một lát thì đứng dậy cáo từ.

Ở cùng người thông minh có điểm tốt thế này, phía Tần Lạc Xuyên không tiện, cũng không giả vờ giữ lại, chỉ nói chờ sau khi nhà xây xong, đến lúc đó lại mời bọn họ đến đây làm khách.

Dương Hi và Hạ Phi Tinh đều đồng ý.

Chờ bọn họ rời đi rồi, Tần Lạc Xuyên mới gọi Tần Ngôn tới, hai cha con kiểm kê một lần quà cảm ơn Hạ Phi Tinh đưa tới, bằng không nơi này nhiều người hỗn tạp, nếu bị ai lấy đi một ít thì cũng không biết được.

Ba cái sọt khác, một cái sọt là kẹo, bánh ngọt mấy thứ đồ ăn vặt gì đó, cùng với quả đào quả mận chín vào mùa này, đoán chừng là tặng cho Tần Ngôn ăn.

Một cái sọt khác đầy cả sọt thịt heo.

Một cái sọt cuối cùng, cũng là cái được bao kín nhất, sau khi mở ra mới nhìn thấy sáu cuộn vải bên trong. Biết nhà bọn họ chỉ có hai cha con, màu sắc vải đều lấy mộc mạc làm chủ, chỉ có hai cuộn tươi đẹp hơn chút, cũng thích hợp làm màu vỏ chăn.

Ở dưới đáy sọt còn có một cái bao đỏ dùng giấy đỏ gói kín, Tần Lạc Xuyên mở ra nhìn, bên trong là bốn thỏi năm lượng bạc ròng.

Nhìn mấy thứ này, chỉ mấy cuộn vải chất lượng tốt này giá trị có thể đến hai mươi ba mươi lượng bạc, hơn nữa thêm hai mươi lượng bạc này và năm lượng bạc trước đó Dương Hi đưa hắn kia, cộng với mấy thứ ngói sáng và thịt heo này kia, linh tinh vụn vặt cộng lại chí ít cũng khoảng sáu mươi lượng, Tần Lạc Xuyên cảm thấy có chút nhiều. Hắn cũng chỉ tốn thời gian một đêm, xử lí cho Hạ Phi Tinh mấy quyển sổ sách mà thôi.

"Nhận đi". Tần Ngôn nói, "Nếu hắn cho con nhiều như vậy, chắc chắn là bởi vì chuyện con làm giúp hắn, có thể khiến hắn được nhiều thứ hơn thế này nhiều".

Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút quả thật là quy luật này, cũng không tiếp tục rối rắm nữa, thu ngân lượng vào, bánh ngọt và trái cây lấy một ít ra cho thợ mộc ăn, một sọt thịt lớn cũng lập tức phân chia một chút, cùng với bánh kẹo trước đó lúc ném xà giữ lại, để các thợ mộc buổi tối mang về.

Bằng không nhiều thịt như vậy, thời tiết lại nóng, chỉ hai người hắn và Tần Ngôn ăn, không hỏng là không thể nào. Đoán chừng lúc ấy Hạ Phi Tinh đưa đến đây nhiều như vậy, cũng là ôm ý nghĩ để hắn đưa cho nhóm thợ.

Thịt và đồ ăn vặt dư lại, chờ đến buổi tối lúc trở về lại mang về cùng những thứ vải vóc kia.

Bọn họ bên này nhà ở mỗi ngày một dáng vẻ, Thương Thanh Nguyệt bên kia gần đây lại trải qua không tốt lắm, hoặc nên nói là cuộc sống ngày càng khó khăn.

Lúc vừa đến trong thôn, mặc dù mỗi ngày bà nội bảo y lên núi đốn củi, nhưng cũng không yêu cầu y phải chặt được bao nhiêu, nhưng sau đó không lâu, nói là sợ y lười biếng, lại quy định mỗi ngày phải đốn bao nhiêu củi mang về, hơn nữa dựa theo y làm việc càng ngày càng thuần thục, định lượng cũng ngày càng tăng.

Mấy ngày nay mỗi ngày y đều sáng sớm phải ra cửa, giữa trưa trở về một chuyến ăn cơm và đưa củi, buổi chiều lại vào núi, đến buổi tối trời tối mới về nhà, ở giữa hoàn toàn không nghỉ ngơi, mới có thể chặt đủ số lượng bà nội yêu cầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!