Chương 6: (Vô Đề)

Sau khi Thương Thanh Nguyệt rời đi, men theo đường đến, tìm được bó củi của mình dưới tán cây. Bởi vì trước đó Tần Lạc Xuyên để củi dựa vào thân cây, nên mặc dù mưa lớn lâu như vậy, vẫn chưa bị xối ướt hoàn toàn.

Y gánh thử, vẫn ổn, mặc dù nặng hơn trước đó không ít, nhưng gắng gượng vẫn có thể gánh đi được. Vì vậy càng thêm biết ơn hai cha con Tần Lạc Xuyên, nếu không phải bọn họ giữ mình lại ăn nhờ bữa cơm, dưới tình huống vừa mệt vừa đói, y thật sự có thể không gánh nổi đám củi này về.

Nếu có chuyện không mang củi về, vậy mấy ngày kế tiếp y cũng đừng mong có ngày yên.

Tránh được một chuyện phiền toái, bước chân của Thương Thanh Nguyệt cũng nhẹ nhàng hơn không ít, ngay cả sau khi về nhà thấy nồi nguội bếp lạnh cùng với cửa tủ bát khóa chặt cũng không thể nào phá hư tâm tình tốt của y, chung quy đây không phải là chuyện đã sớm đoán trước được sao, bà nội vô cùng bất công kia của y đang chủ trì gia đình, làm sao có thể qua giờ cơm còn giữ lại thức ăn cho y.

Nữ quyến trong nhà đều đang ở phòng chính thêu thùa may vá, khi thấy y đi ra từ nhà bếp, bà nội và bác dâu cả đều chỉ nhướng mí mắt nhìn y một cái rồi lập tức cúi đầu tiếp tục việc trên tay, giống như rất sợ y mở miệng đòi ăn vậy.

Chỉ có một mình thím ba ngẩng đầu gọi, "Thanh Nguyệt về à, mắc mưa rồi nhỉ, mau đi đổi bộ quần áo khác, tránh cho bị lạnh".

"Vâng". Thương Thanh Nguyệt gật đầu một cái trả lời, cho dù thím ba không nói, y cũng định đi thay quần áo trước, suy cho cùng loại tình huống hiện tại này, nếu như bị bệnh, cả một nhà này sẽ không có ai có thể không tiếc tiêu tiền đi mua thuốc cho y.

Y là song nhi, cho dù là người một nhà cũng không tiện ở cùng một chỗ với đàn ông trong nhà, nữ quyến thì càng không cần phải nói, bởi vậy y được chia riêng một gian phòng nhỏ cách phòng chính xa nhất, ngược lại cũng yên tĩnh.

Phòng nhỏ hẹp, sau khi bày một cái giường thô sơ làm từ hai cái ghế dài và một tấm ván gỗ lớn thì không còn thừa chỗ nào, chỉ có một cái rương đặt ở chân giường, chứa mấy bộ quần áo để thay giặt.

Buộc lại tóc xong, Thương Thanh Nguyệt ôm quần áo thay ra định đi giặt, chỉ có mấy bộ quần áo này, y cần phải quý trọng thật tốt mới được.

Kết quả lúc mở cửa đi ra ngoài, suýt chút nữa đâm vào nhau với Thương Minh Hòe đang lén lút bên ngoài.

Thương Minh Hòe là con trai của chú ba y, năm nay mười tuổi, vóc người mới đến ngực Thương Thanh Nguyệt, thấy cửa mở ra, lập tức soạt một cái lách vào từ khe cửa, đồng thời nhỏ giọng nói, "Anh ba, đóng cửa".

Mặc dù cha của Thương Thanh Nguyệt và bác cả đều là con vợ cả, nhưng lúc chưa qua đời, bởi vì một ít nguyên nhân, ngược lại quan hệ với chú ba con vợ lẽ tốt hơn một chút, bản thân Thương Thanh Nguyệt cũng cùng với đứa em họ này quan hệ coi như tốt, bởi vậy nghe được nhóc nhỏ giọng yêu cầu, lập tức quay người đóng cửa lại.

Đóng kĩ cửa xong, Thương Minh Hòe vẫn chưa thả lỏng, đầu tiên là nhóc đi đến cạnh cửa dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài trong chốc lát, sau khi xác nhận không có ai, lại cài khóa lại.

Lúc này mới thật cẩn thận lấy một gói vải nhỏ từ trong lòng ngực ra, đưa cho Thương Thanh Nguyệt nói, "Anh ba, cái này là mẹ em bảo em đưa cho anh".

Sau khi nói xong, miệng Thương Minh Hòe mấp máy, nuốt nuốt nước miếng.

Thương Thanh Nguyệt thấy thế nhướng mày, cầm lấy gói vải mở ra, bên trong là một khúc bắp dài chưa đến ngón trỏ người trưởng thành, lại còn lồi lồi lõm lõm, hạt bắp vẫn chưa mọc kín toàn bộ cùi bắp.

Nhưng ngay cả một khúc bắp nho nhỏ như vậy, cũng tuyệt đối không phải là thứ thím ba có thể giữ lại được, cho dù hôm nay là thím ba nấu cơm, nhưng làm nhiều ít, cuối cùng bưng lên bàn còn bao nhiêu, đều do bà nội giám sát.

Mà thím ba có thể giữ lại cho y, như vậy thì chỉ có thể là chính bà ăn ít đi.

Tâm tình Thương Thanh Nguyệt có chút phức tạp, thấp giọng nói, "Thay anh cảm ơn thím ba nhé".

"Không cần". Thương Minh Hòe lắc đầu một cái, "Mẹ nói mẹ ở trong nhà việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ăn ít một chút cũng không đáng ngại, mà anh mỗi ngày vào núi, không ăn gì thân thể không chịu nổi".

Đây là lần đầu tiên cả nhà chú ba thể hiện thiện ý rõ ràng như vậy sau khi đến thôn Lý gia, Thương Thanh Nguyệt cảm động đồng thời càng kinh ngạc.

Từ khi rời khỏi kinh thành, người trong nhà tuy rằng bên ngoài vẫn là ở cùng một chỗ, nhưng sau lưng mỗi người đều có tâm tư của chính mình, bản thân y cũng không ngoại lệ.

Bởi vì nguyên nhân từ bác cả, cả gia đình bọn họ mới rơi xuống hoàn cảnh thế này, nhưng cho dù như vậy, bà nội vẫn thiên vị một nhà bác cả, bởi vậy mặc dù anh họ là đàn ông nhưng việc trong nhà còn làm không nhiều bằng y.

Bác cả thì càng không cần phải nói, lúc ấy ở kinh thành chịu hình phạt, hiện tại mỗi ngày không để người khác hầu hạ đã tốt lắm rồi, chuyện trong nhà một mực không chạm vào.

Bác dâu cả và em họ mặc dù làm một ít, nhưng cũng đều là một chút việc nhà nhẹ nhàng, hoặc là may vá, cả nhà có thể nói là trải qua thoải mái nhất.

Còn về cả nhà chú ba, tuy cũng làm nhiều việc, nhưng ít ra người một nhà đều ở bên nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau.

Chỉ có y, cha mẹ đã qua đời, anh trai đi xa tòng quân, ở trong cái nhà này, là một người dễ dàng bị cô lập và bắt nạt nhất.

Cho nên sau khi nhận được thiện ý, Thương Thanh Nguyệt quyết định nhận lấy ý tốt của bọn họ, dù y còn chưa rõ ràng lắm đối phương có mục đích gì.

Nhưng mặc kệ vì cái gì, chỉ cần đối phương bằng lòng hướng về y một chút là được, bằng không nếu xảy ra chuyện gì đó, trong nhà ngay cả người nói chuyện cho y cũng không có, chung quy làm một song nhi, ở trong nhà cũng không có quyền lên tiếng gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!