Chương 5: (Vô Đề)

Thương Thanh Nguyệt trông thấy một người che ô, chạy rất nhanh về phía dưới tán cây, chỉ cho rằng cũng giống như mình là người đến trú mưa.

Đợi đến lúc người đi vào dưới tán cây mới phát hiện có quen biết, bèn gật đầu, xem như chào hỏi.

Nào biết Tần Lạc Xuyên vừa mới đến dưới tán cây đã cau mày nói, "Trời giông tố đừng trú mưa dưới tán cây, quá nguy hiểm".

Từ nhỏ Thương Thanh Nguyệt được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của song nhi nhà quan, học tập cầm kì thư họa, xử lí sản nghiệp gia đình. Nguyên nhân do hoàn cảnh trưởng thành, thậm chí ngay cả võ thuật y cũng biết một chút, nhưng đối với kiến thức sinh tồn dã ngoại, thì đúng là một chút cũng chưa từng được học.

Đương nhiên, trước kia cũng không ngờ có một ngày nhà bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh này.

Bởi vậy vừa nghe Tần Lạc Xuyên nói thế, rất mờ mịt, không rõ che mưa chắn gió dưới cây lớn sẽ có nguy hiểm gì.

Giống như là muốn chứng minh cho lời nói của Tần Lạc Xuyên vậy, Thương Thanh Nguyệt còn chưa hỏi ra nghi hoặc của chính mình đã nghe sấm chớp nổi lên, phảng phất như dừng lại trên đỉnh đầu hai người. Tiếng sấm cuồn cuộn cùng tiếng mưa rơi đột nhiên lớn hơn, rất dọa người.

Đừng nói Thương Thanh Nguyệt, ngay cả Tần Lạc Xuyên cũng bị tiếng sấm cách cực gần này làm hoảng sợ, nhìn sắc mặt đối phương trong nháy mắt có chút tái nhợt. Tần Lạc Xuyên cũng không đành lòng nói thêm những cái khác, chỉ nói, "Nhà ta ở ngay phía trước cách đây không xa, đi qua đó trú mưa đi".

Sợ đối phương cho rằng trong nhà hắn chỉ có một mình hắn, giới tính hai người lại khác nhau, do đó muốn tránh hiềm nghi, Tần Lạc Xuyên lại nói tiếp, "A ma ta phơi một ít cây thuốc, nấu nước uống đối với ngăn ngừa phong hàn rất hữu dụng, hôm nay tuy nóng, nhưng mắc mưa khó tránh khỏi sẽ bị bệnh".

Không biết những lời này đả động nơi nào của y, Thương Thanh Nguyệt nghe vậy liếc nhìn tay áo của mình sắp có thể vắt ra nước, gật đầu nói, "Vậy phải làm phiền rồi".

Dứt lời thì muốn đi gánh bó củi ở bên cạnh.

Tần Lạc Xuyên nhìn thấy lại lắc đầu một cái, không nhịn được mà bật cười, "Trời mưa lớn như vậy, sẽ không có ai đến lấy một chút củi này của cậu đâu".

Nói xong đưa ô cho Thương Thanh Nguyệt, vươn tay xách hai bó củi không tính lớn đến chỗ gần thân cây, sau đó mới nói, "Đi thôi".

Thấy y đưa trả cái ô về, Tần Lạc Xuyên liền nói, "Cậu che đi, nhớ che kín đầu, đợi chút nữa ta về đến nhà đổi một bộ quần áo là được". Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.

Mưa quả thật quá lớn, lại có gió núi thổi nghiêng, cho dù ô giấy không tính nhỏ, cũng đúng như lời Tần Lạc Xuyên nói, cố gắng lắm chỉ có thể che khuất đầu thôi.

Khác với chạng vạng ngày ấy, đường núi trơn trượt, sợ y không theo kịp, hoặc là cố gắng đuổi kịp sẽ không cẩn thận té ngã, Tần Lạc Xuyên bèn cố ý bước chậm lại.

"Cảm ơn". Nhìn người trước mặt bước đi không nhanh không chậm, cùng với tóc và sau lưng trong nháy mắt đã bị mưa xối ướt, Thương Thanh Nguyệt mím môi nói, "Tên của ta là Thương Thanh Nguyệt, không biết nên xung hô với anh thế nào?".

Tần Lạc Xuyên thầm nghĩ quả nhiên người cũng như tên, trăng sáng gió mát, quả đúng là ấn tượng đầu tiên người này mang đến cho mình, vì thế nhướng nhướng mày nói, "Tần Lạc Xuyên".

Chỗ ở của Tần Lạc Xuyên cách cây lớn rất gần, dù bọn họ đi chậm rãi nhưng thời gian không đến một chén trà đã đến nơi.

Khi đó Tần Ngôn đang xem sách, nghe được tiếng bước chân thì vội vàng đặt sách xuống nói, "Sao mưa lớn như vậy còn chạy về".

"Mới vừa vào núi thì trời mưa, nên dứt khoát về luôn". Tần Lạc Xuyên vẫy vẫy nước trên quần áo mới bước vào trong nhà.

Lúc này Tần Ngôn mới nhìn thấy Thương Thanh Nguyệt đi theo phía sau Tần Lạc Xuyên, không khỏi sáng bừng trước mắt, hỏi, "Đây là?".

"Thương công tử ở thôn Lý gia". Tần Lạc Xuyên tiện tay lấy một cái khăn, lau khô bọt nước trên mặt nói, "Con đi thay quần áo, cha cũng tìm một bộ quần áo cho cậu ấy thay đi, ướt hết cả rồi".

Tần Lạc Xuyên nhanh chóng thay xong quần áo, lúc ra tới Tần Ngôn và Thương Thanh Nguyệt đều không ở bên ngoài, hẳn là đến phòng Tần Ngôn thay quần áo rồi. Tần Lạc Xuyên xoay người đi đến nhà bếp nấu canh gừng, bản thân hắn uống hay không uống cũng không sao cả, chủ yếu là trước đó nói với Thương Thanh Nguyệt, dù sao cũng phải làm một ít thứ xua lạnh cho người ta uống, bằng không chính là đang gạt người.

Chờ đến lúc hắn nấu xong canh gừng đi ra, Tần Ngôn và Thương Thanh Nguyệt đã ra ngoài trước, đang ngồi ở cửa nói chuyện phiếm, không biết nói đến cái gì, hai người đều tươi cười đầy mặt, Tần Ngôn thì càng một câu là một tiếng Thanh Nguyệt, gọi đến vô cùng thân thiết.

Lúc Tần Lạc Xuyên đưa canh gừng qua, Thương Thanh Nguyệt cũng chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn, quay đầu lại nhiệt tình trò chuyện với Tần Ngôn.

Sau một hồi ngồi nghe, Tần Lạc Xuyên mới biết được bọn họ là đang nói một ít tập tục và kiến thức vùng phía Bắc, Tần Ngôn biết rất nhiều, Thương Thanh Nguyệt thỉnh thoảng cũng có thể phụ họa một hai câu, từ đầu đến cuối đều vô cùng ăn ý.

Mưa vẫn luôn không ngừng, sắp đến buổi trưa, Tần Ngôn giữ Thương Thanh Nguyệt lại cùng ăn cơm, Thương Thanh Nguyệt do dự một chút thì đồng ý, vì thế Tần Lạc Xuyên lập tức bị tống cổ đến nhà bếp nấu cơm.

Ngày thường, trừ khi Tần Lạc Xuyên có chuyện quá bận rộn, bằng không phần lớn thời gian đều là hắn nấu cơm, cha con hai người đã thành thói quen từ lâu. Chỉ là Thương Thanh Nguyệt nhìn hắn đến nhà bếp, khó tránh khỏi kinh ngạc, "Chúng ta... không cần đi giúp một tay sao?".

"Không cần, một mình nó có thể làm được". Tần Ngôn nói xong tâm tư xoay chuyển, thở dài nói, "Haizz, chỉ trách bác không giỏi làm những việc này, đành vất vả đứa nhỏ này, chẳng những phải lo liệu chuyện bên ngoài, về nhà còn phải nấu cơm giặt quần áo".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!