Sau khi nói rõ mọi việc, hai chồng chồng nhất thời càng dính nhau như sam, Tần Lạc Xuyên lại không phải cổ nhân chân chính kiềm chế tình cảm, thỉnh thoảng động tác hoặc lời nói lúc đối mặt với Thương Thanh Nguyệt đều khiến Tố Tuyết và Thính Vũ bên cạnh đỏ mặt đến mang tai.
Gần đây lại thường xuyên có tuyết rơi, ngày ấy sau khi gặp Chu Tầm về, hai người cũng chưa ra cửa thêm lần nào nữa, phạm vi hoạt động cả ngày đều ở trong nhà.
Tần Lạc Xuyên cũng không thích đến thư phòng ôn bài, chỉ thích cùng nhau ở lại buồng sưởi với Thương Thanh Nguyệt, cũng không có dáng vẻ đứng đắn học bài, dẫn đến Thính Vũ cũng có chút nghi ngờ chủ tử nhà mình qua Tết phải tham gia thi Hội thật không.
Cũng không trách Thính Vũ sẽ nghi ngờ, bởi vì Tần Lạc Xuyên thật sự không có chững chạc của người sắp làm cha chút nào, mỗi ngày ngoài đọc sách và ở cùng phu lang ra, hắn còn sẽ đến hoa viên nghịch tuyết một lát, lúc mới bắt đầu, không chỉ có người hầu trong phủ, ngay cả Phúc quản gia cũng sợ ngây người.
Vẫn là Thương Thanh Nguyệt thấy nhiều thành quen, bảo mọi người cứ coi như không nhìn thấy là được.
Non nửa tháng qua đi, người tuyết và động vật nhỏ trong hoa viên không biết đã bị hắn nặn ra bao nhiêu dáng vẻ.
Tần Lạc Xuyên là thật sự không cảm thấy như vậy có gì không tốt, ở bên ngoài cần phải đoan chính cũng được đi, nhưng đã ở nhà rồi, còn phải duy trì hình tượng, không thể làm chuyện mình thích, có phần sống quá mệt mỏi rồi.
Dù sao phu lang nhà mình cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vậy thì thật sự không thành vấn đề.
Tần Lạc Xuyên có thói quen đọc sách xong sẽ đi ra ngoài dạo một vòng.
Hôm nay vừa đến giờ, Tần Lạc Xuyên như thường lệ đặt sách vở xuống, vừa muốn ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại quay trở lại đến ngồi bên cạnh Thương Thanh Nguyệt, hỏi, "Có muốn ra ngoài đi dạo cùng nhau không?".
Tay cầm kim may vá của Thương Thanh Nguyệt dừng một chút, có chút muốn đi, lại do dự nói, "Hay là thôi đi, bên ngoài lạnh lẽo, đường còn trơn trượt".
Tuyết ngừng rồi lại rơi, rơi xong lại ngừng, mặc dù có người hầu kịp thời dọn dẹp con đường thường đi, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ kết băng, bây giờ y đang có thai, nếu như không cẩn thận té ngã, chính là hối hận cũng không kịp.
Nghĩ đến sau khi vào nhà ở, Thương Thanh Nguyệt vẫn chưa được đến hoa viên phía sau xem một lần, Tần Lạc Xuyên càng thêm hào hứng, "Từ viện của chúng ta đến hoa viên, dọc theo đường đi đều có hành lang, sẽ không trơn trượt, em chỉ ở bên ngoài hoa viên ngắm cảnh, đến lúc đó ta che chở em".
Thương Thanh Nguyệt chẳng mấy hứng thú, "Trời đông tuyết phủ có gì đẹp chứ".
Tần Lạc Xuyên nói, "Em đi sẽ biết".
"Không đi, ta phải làm quần áo cho cục cưng". Thương Thanh Nguyệt nói.
Mấy ngày nay ngoài những hoạt động cần thiết, thời gian khác y đều tự mình làm quần áo và tã lót cho cục cưng chưa chào đời.
Vốn dĩ mấy thứ này giao cho Tố Tuyết và Thính Vũ làm là được, chỉ là Thương Thanh Nguyệt cảm thấy dù sao bản thân cũng rảnh, vẫn là chính mình từng đường kim mũi chỉ may ra vẫn tốt hơn.
Tần Lạc Xuyên nói, "Đã làm đủ nhiều rồi, mùa đông năm nay em cũng chưa làm quần áo mùa đông cho ta".
Nghĩ đến việc y đang mang thai đứa nhỏ, sợ ngồi lâu sẽ không thoải mái, năm nay Tần Lạc Xuyên không để Thương Thanh Nguyệt làm quần áo cho mình, không ngờ thời gian mình để trống cho y, giờ lại bù hết cho đứa nhỏ.
Thương Thanh Nguyệt bật cười, "Đồ trước đó làm cho chàng không phải vẫn còn đồ chưa mặc còn mới sao, hơn nữa, hai ngày trước, Tố Tuyết và Thính Vũ không phải đã làm cho chàng một bộ à, chàng còn thiếu cái gì, bảo các cô ấy làm cho chàng là được rồi".
Tần Lạc Xuyên nhướng mày, cúi người tới gần bên tai Thương Thanh Nguyệt, trầm giọng nói, "Ta còn thiếu hai bộ quần áo lót, em muốn để các cô ấy làm cho ta luôn hả?".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy suýt chút nữa bị kim đâm vào tay, đỏ mặt trừng mắt liếc Tần Lạc Xuyên một cái, hiển nhiên là không muốn.
Bị hắn quấy rầy như vậy, Thương Thanh Nguyệt cũng không còn tâm tư may quần áo nữa, hơn nữa y cảm thấy cũng cần phải ra bên ngoài cho gió lạnh thổi một chút, mới hạ được hơi nóng trên mặt, bèn nói, "Không phải muốn đi hoa viên sao, đi thôi".
"Em thay quần áo trước đã". Tần Lạc Xuyên nói.
Dẫn người được quấn kín mít ra ngoài, Tần Lạc Xuyên vẫn luôn đứng bên cạnh Thương Thanh Nguyệt cẩn thận che chở y, hai người xuyên qua hành lang quanh co, đi tới hoa viên Tần Lạc Xuyên nói kia.
Thời gian này phần lớn thực vật trong hoa viên đã khô héo, cho dù không khô héo thì cũng phủ một lớp tuyết đọng thật dày, Tần Lạc Xuyên chỉ chỉ núi giả phía trước nói, "Ở ngay phía trước, muốn ta bế em đi qua không".
Thương Thanh Nguyệt vừa cáu vừa ngượng liếc Tần Lạc Xuyên một cái, chuyện này rõ như ban ngày, phía sau còn có nha hoàn đi theo, cứ bế qua như vậy, Tần Lạc Xuyên không biết xấu hổ nhưng y thì biết đó, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại kéo lấy tay Tần Lạc Xuyên nắm thật chặt.
Tần Lạc Xuyên đổi tay cùng y đan tay, một bàn tay khác thì vòng ra sau lưng ôm hờ, như vậy nếu Thương Thanh Nguyệt trượt chân, hắn cũng có thể bảo vệ nhanh nhất.
Rất nhanh hai người đã đến bên cạnh ngọn núi giả theo lời Tần Lạc Xuyên nói, núi giả được xây từ những khối đá Thái Hồ lớn, phía trên là một hòn đá to rộng, vươn ra từ đỉnh núi, che phủ một khoảng đất trống nhỏ bên dưới, tuyết không rơi vào được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!