Chương 41: (Vô Đề)

Với nhóm Dương Hi, qua Tết không bao lâu là có thể gặp lại, riêng chỉ có Tần Ngôn.

Tần Lạc Xuyên thở dài dặn dò, "Cha chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu như có việc thì để người truyền tin cho con".

"Cha biết". Tần Ngôn nói, "Con chăm sóc Thanh Nguyệt cho tốt, mọi việc tuân theo bản tâm của mình, đừng ép buộc bản thân đi làm chuyện mình không thích, nếu sống không vui vẻ, còn không bằng về nhà làm ruộng".

Tần Lạc Xuyên bật cười, buồn bực mấy ngày liền vì Tần Ngôn không thể đi cùng lập tức tan hết, "Cảm ơn cha dạy dỗ, con biết rồi".

Hai người bọn họ đều là tính tình phóng khoáng, nếu như sống không thoải mái, vậy quả thật không bằng về nhà làm ruộng cho xong.

Thuyền chậm rãi rời bến, Tần Lạc Xuyên phất phất tay với mọi người, bảo mọi người trở về sớm một chút, bờ sông gió lớn, đề phòng bị lạnh.

Bản thân hắn cũng dẫn Thương Thanh Nguyệt vào khoang thuyền.

Gian phòng trên thuyền Hạ Phi Tinh để lại cho bọn họ kia là phòng đầu tiên bên trái, diện tích không nhỏ, bày một chiếc giường và một cái bàn, còn có một chỗ trống không nhỏ, quan trọng là, ở bên cạnh phòng, còn ngăn cách ra một gian nhỏ có thể nấu cơm, tiện cho bọn họ tự mình nấu cơm, cũng không cần ăn chung với thuyền phu và nhóm tiểu nhị.

Nếu không có thì Tần Lạc Xuyên không sao cả, nhưng ẩm thực của thai phu như Thương Thanh Nguyệt thì phải tinh tế hơn một chút mới được.

Trong phòng đã đốt chậu than từ trước, ấm áp, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt vừa tiến vào, đều không nhịn được thở ra một hơi.

Bên ngoài thật sự quá lạnh.

Bên cạnh chậu than còn đặt ấm trà và chậu nước, ấm trà là để lúc bọn họ sưởi ấm có thể uống nước bất kì lúc nào, còn chậu nước là sợ khi đốt chậu than, trong phòng quá mức khô hanh, dùng để duy trì độ ẩm.

Những chuyện này đều là Tần Lạc Xuyên đến đây sắp xếp trước.

Lò sưởi tay ấm áp ở trong tay, bên cạnh lại có chậu than, một lát sau, hai người bị gió sông thổi đến cả người lạnh lẽo rốt cuộc trở lại bình thường.

Thương Thanh Nguyệt từ trong lòng ngực lấy cái hà bao Tần Ngôn đưa kia ra, đưa cho Tần Lạc Xuyên nói, "Phu quân nhận đi".

"Cha cho em, đương nhiên là em nhận". Tần Lạc Xuyên nói, "Nhìn thử là gì trước đi".

Thương Thanh Nguyệt đặt lò sưởi tay xuống, lại nghiêng nghiêng người, để phòng ngừa lúc không cẩn thận làm đồ vật rơi xuống sẽ rơi vào chậu than, lúc này mới cẩn thận lấy đồ vật trong hà bao ra tới.

Thương Thanh Nguyệt nói, "Là một miếng ngọc bội".

Cửa sổ phòng đóng kín, chỉ chừa một khe hở thông khí, ánh sáng không chiếu vào được, rất tối tăm, nhưng lúc lấy ngọc bội ra, Tần Lạc Xuyên có thể nhìn ra phẩm chất cao cấp của nó, dưới ánh lửa lập lòe ánh lên ánh sáng oánh nhuận.

Thương Thanh Nguyệt dùng tay tiếp xúc trực tiếp, có thể cảm nhận trực quan hơn chất ngọc nhẵn mịn và ấm nhuận.

Còn tốt hơn trâm ngọc cho y trước đây rất nhiều.

Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa để hai người khiếp sợ.

Giữa ngọc bội là hoa văn chạm rỗng, hình thành một chữ Tần () theo thể chữ Triện, cho dù Tần Lạc Xuyên chỉ sinh sống ở thế giới này mấy năm, nhưng cũng biết, bên trên ngọc bội có khắc chữ, phần lớn đều là tượng trưng cho thân phận.

Hai người sửng sốt một lúc lâu, Thương Thanh Nguyệt mới nói, "Trong hà bao còn có gì đó".

Tần Lạc Xuyên nhận lấy ngọc bội không biết nên đặt ở đâu trên tay y, nói, "Lấy ra xem thử".

Ngọc bội được Tần Lạc Xuyên lấy đi, Thương Thanh Nguyệt cảm giác áp lực trên người cũng nhỏ đi nhiều, lấy tờ giấy còn dư lại trong hà bao ra, lại đặt hà bao vào một chỗ thỏa đáng bên cạnh, mới cẩn thận mở tờ giấy được gấp thành một miếng nho nhỏ ra.

Trực giác của y cho rằng thứ này cũng sẽ giống như ngọc bội kia, tuyệt đối không phải vật tầm thường.

Chờ mở ra thấy rõ nội dung bên trong rồi, rất lâu Thương Thanh Nguyệt mới hồi phục tinh thần, nói, "Là khế nhà".

"Có vấn đề gì không?". Tần Lạc Xuyên hỏi, lấy hiểu biết của hắn về Tần Ngôn, hơn nữa trước đó nói phải đến kinh thành, biểu hiện khác thường kia của Tần Ngôn, đại khái có thể đoán được hẳn là trước đây đối phương từng sống ở kinh thành.

Hai cha con sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Tần Lạc Xuyên cũng biết năng lực kinh tế của Tần Ngôn, nếu trước đây ông từng sống ở kinh thành thật, vậy thì có nhà ở đây cũng là tình huống bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!