Chặng đường chừng mười ngày, trong lúc đó nếu gặp chỗ có thể nghỉ chân thì may, nếu không gặp được hoặc là bỏ lỡ, buổi tối mọi người cũng chỉ có thể qua đêm ở vùng ngoại ô.
Phần lớn nhóm thư sinh đều thiếu rèn luyện, trên đường lại xóc nảy đến khó chịu, mặc dù bọn họ xuất phát sớm, cố gắng hết mức thả chậm tốc độ đi đường, không được hai ngày, phần lớn người đều đã vẻ mặt ủ rũ.
Vào ngày thứ ba Dương Hi đã có chút không chịu nổi, giữa trưa ở trên đường ăn lương khô, lại tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc đi tiếp, anh đã trực tiếp bò đến trong xe ngựa của Tần Lạc Xuyên, nói, "Một mình ở trong xe ngựa đọc sách quá chán, tôi đến nói chuyện phiếm với ông".
Mới vừa ngồi xuống, Dương Hi cũng không cảm thấy xe ngựa của Tần Lạc Xuyên có gì đặc biệt, đều đặt rất nhiều thứ, phía sau có đệm dựa và chăn, nhưng chờ sau khi xe ngựa đi được một khoảng rồi, Dương Hi không khỏi kinh ngạc hỏi, "Sao xe ngựa của ông lại không xóc nảy?".
Anh vừa dứt lời, hình như bánh xe cán phải đá, thân xe cũng theo đó thoáng chấn động một cái, Tần Lạc Xuyên nhướng mày nói, "Xóc nảy đấy, ông không cảm giác được hả?".
Dương Hi ngạc nhiên nhìn nước trà trong tay Tần Lạc Xuyên không bị văng ra ngoài dù chỉ một chút, nói, "Cái này khác".
Nếu như ở trên xe ngựa của anh, loại tình huống vừa rồi, chỉ sợ mông cũng phải bị xóc đến rời chỗ ngồi.
"Ồ". Tần Lạc Xuyên hờ hững nói, "Xe ngựa của tôi trước đó có sửa lại một chút".
Mắt Dương Hi cũng đã tỏa ánh sáng, vẻ mặt hóa ra còn có thể như vậy, nuốt nuốt nước miếng nói, "Mấy ngày kế tôi ngồi chung xe ngựa với ông nhé".
"Được". Tần Lạc Xuyên đồng ý, ngừng một chút hắn lại nói, "Khi đến trấn tiếp theo, tôi đi xem thử có thể mua được công cụ hay không, đến lúc đó lại sửa xe ngựa của ông một chút".
Mặc dù hắn không ngại ngồi chung xe ngựa với Dương Hi, nhưng khoảng thời gian tiếp theo còn dài như vậy, vẫn là có chút không gian cá nhân của mình thì tốt hơn.
Dương Hi không nghĩ đến lại còn có loại chuyện tốt thế này, liên tục nói lời cảm ơn, cảm khái nói, "Thật không biết còn có chuyện gì mà ông không làm được".
Chỉ có hai người bọn họ ở đây, Tần Lạc Xuyên cũng không cần kiêng dè gì, thuận miệng nói, "Sinh con đó".
Dương Hi nghe vậy sửng sốt một chút, dở khóc dở cười nói, "Chuyện này lại không cần ông sinh".
Lại một lát sau, thấy Tần Lạc Xuyên không nói nữa, Dương Hi hít hít mũi nói, "Tôi có chút nhớ Hạo Nhi rồi".
Hạo Hạo là con trai của Dương Hi, vẫn chưa tròn một tuổi, đôi ngươi giống như hai quả nho, gò má phúng phính thì giống hai cái bánh bao, rất đáng yêu, đó là trong trạng thái không khóc không quậy.
Một khi khóc lên, quả thật giống như ma âm lọt vào tai, ngay cả nóc nhà cũng có thể bị lật tung, Tần Lạc Xuyên gặp qua vài lần, mỗi lần đều cảm thấy mấy ngày sau bên tai vẫn còn quanh quẩn âm thanh làm người tê dại da đầu kia.
Nghe được Dương Hi nói, Tần Lạc Xuyên vốn đang lật sách ngừng động tác lại, sau khi cân nhắc, khép sách lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ như có như không, làm như vô ý nói, "Không phải chỉ ba ngày chưa gặp thôi sao?".
Dương Hi nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Tần Lạc Xuyên, "Đó là vì ông còn chưa làm cha, khi nào ông làm cha sẽ biết".
Thấy Tần Lạc Xuyên im lặng không nói, Dương Hi suy nghĩ một chút lại hỏi, "Vậy ông nhớ phu lang của ông không?".
Ngón tay gõ sách của Tần Lạc Xuyên ngừng lại, vô ý thức siết tay, một lát sau, mới chậm rãi gật nhẹ đầu.
Dương Hi nói, "Vậy ông tưởng tượng một chút, cái loại cảm giác đó nhiều hơn ông nhớ phu lang một chút, sẽ lo lắng mỗi ngày nó có ăn no hay không, buổi tối ngủ có ầm ĩ hay không, có sốt hay không, lại có bị lạnh hay không".
Chỉ trách mấy cái ví dụ Dương Hi đưa ra đều là chuyện Thương Thanh Nguyệt chăm lo cho Tần Lạc Xuyên nhiều hơn, Tần Lạc Xuyên lắc lắc đầu, bày tỏ có chút khó tưởng tượng được.
"Thôi". Dương Hi hận sắt không thành thép nói, "Hai người vẫn là mau chóng sinh một đứa đi, đến lúc đó sẽ biết là cảm giác gì".
Nói xong lúc sau nghĩ đến gì đó, Dương Hi lại cảm thấy không ổn, nên nhỏ giọng nói, "Có điều ông cũng đừng gấp, song nhi vốn không dễ thụ thai, tôi với phu lang tôi thành thân năm năm mới có Hạo Nhi, hiện tại hai người mới thành thân chưa đến một năm".
Tần Lạc Xuyên muốn nói, thật ra hắn vốn chưa nghĩ đến, nếu trong nhà có một đứa nhỏ sẽ là kiểu tình huống gì, nhưng nếu Dương Hi nói như vậy, hắn cũng không dám nói cái khác, chỉ gật gật đầu, ậm ờ đáp lời.
Dọc đường đi vô cùng thuận lợi, cũng không gặp phải chuyện gì khác, thời tiết cũng luôn rất tốt, đoàn người chỉ tốn thời gian chín ngày, đã chạy đến phủ thành.
Trường thi ở góc Đông Nam phủ thành, bọn họ vào thành từ cửa Nam, cách không bao xa.
Lúc đến phủ thành đã là chạng vạng, trải qua chín ngày đi đường, dù là thư sinh hay là tiên sinh đồng hành và thư đồng, thậm chí là bốn hộ vệ, đều đã mệt đến không chịu nổi.
Cũng may hai vị tiên sinh trước đây từng dẫn thư sinh của thư viện đến phủ thành đi thi vài lần, quen cửa quen nẻo đi phía trước chỉ đường, đưa đoàn người đến cửa một quán trọ, "Nơi này tuy hơi khuất một chút, nhưng thắng ở chỗ yên tĩnh, cách trường thi cũng không quá xa, cứ dừng chân ở chỗ này đi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!