Sau khi trở về chồng chồng hai người lập tức nói chuyện cửa hàng đã quyết định xong với Tần Ngôn.
Đối với chuyện Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt muốn làm, từ trước đến nay Tần Ngôn vẫn luôn giữ trạng thái ủng hộ nhưng không can dự, nghe vậy hỏi một chút vị trí cửa hàng ở nơi nào rồi không nói gì.
Một lát sau, ông lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Tần Lạc Xuyên, "Nếu cha nhớ không lầm, cái cửa hàng kia không nhỏ nhỉ, tiền bạc trên người con đủ dùng không?".
"Đủ dùng, đủ dùng". Tần Lạc Xuyên liên tục nói, nói xong lại cảm thấy có chút lúng túng, ba trăm lượng bạc trong tay hắn kia, có một trăm lượng là trước đó lúc kết hôn, Tần Ngôn cho tiền còn dư lại, hiện tại nào có thể không biết xấu hổ tiếp tục lấy tiền của Tần Ngôn.
Sau khi trải qua chuyện mua cửa hàng này, Tần Lạc Xuyên âm thầm quyết định, sau này tiền kiếm được không thể tiếp tục đổi tất cả thành vật tư tích trữ trong không gian, giữ lại nhiều tiền bạc hơn trên người, bằng không cảm giác gặp phải loại chuyện phải tiêu tiền như hôm nay, lại vượt qua tiền vốn dự toán, bị phu lang nhà mình và cha lo lắng có đủ tiền tiêu hay không, không đủ bọn họ có, thật sự là tổn hại đến tôn nghiêm của một người đàn ông.
Nhưng hắn không biết rằng, cho dù sau này sự nghiệp và danh vọng hắn kiếm từng cái một, nhưng phương diện tiền bạc này thì đừng mơ kiếm được nhiều hơn Thương Thanh Nguyệt, càng không cần nói đến Tần Ngôn.
"Nếu đủ dùng, vậy đi nấu cơm đi". Tần Ngôn hờ hững sai bảo, "Cha thấy con mua xương sườn, là định dùng để nấu lẩu à, nhớ cho nhiều củ sen và khoai tây".
"Dạ". Tần Lạc Xuyên có chút dở khóc dở cười, đã hai năm, hắn nào có thể không nhớ rõ sở thích của Tần Ngôn, trước đó sau khi mua xương sườn, hắn đã lập tức đi mua thêm củ sen.
Thấy Tần Lạc Xuyên trả lời, Tần Ngôn lập tức xua xua tay bảo hắn tự mình đi sang một bên làm việc đi, lại quay đầu, lúc nói chuyện với Thương Thanh Nguyệt giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều, "Thanh Nguyệt, đi thêm một tấm đệm trên giường cho cha đi, buổi tối có chút lạnh".
Vào trước khi Thương Thanh Nguyệt và Tần Lạc Xuyên kết hôn, thời điểm trong nhà chỉ có hai người Tần Ngôn và Tần Lạc Xuyên, bất kể là quần áo hay loại đồ vật như chăn này, hai cha con đều là tự mình giặt của mình, tự mình thu xếp cho chính mình, sau đó hai người còn cha nào con nấy đều làm không được tốt lắm, cho dù là trải giường cũng phải làm một lúc lâu, cuối cùng trải xong cũng không ngay ngắn bao nhiêu.
Từ sau khi Thương Thanh Nguyệt vào cửa, thì bắt đầu tiếp nhận những việc lặt vặt trong nhà, có thể xem như là giải thoát cho cha con hai người khỏi phiền não trong phương diện này.
Nếu như đặt vào trước kia, thời tiết vừa chuyển lạnh, Tần Ngôn còn phải lôi ruột bông cất dưới đáy rương vào mùa xuân ra, lại dùng tay nghề may vá vụng về của ông ghép lại.
Hiện giờ thì hoàn toàn khác, từ mấy ngày trước lúc mặt trời ló dạng, Thương Thanh Nguyệt đã lôi hết đệm chăn trong nhà ra phơi một lần, chăn dày cũng cũng đã ghép xong gấp gọn đặt ở chân giường, nếu buổi tối cảm thấy lạnh, kéo ra là có thể đắp.
Đệm giường là bởi vì lúc đó Tần Ngôn cảm thấy trời vẫn chưa tính là lạnh, tăng thêm sợ buổi tối sẽ nóng, bèn xếp lại để một bên.
Thương Thanh Nguyệt thêm đệm cho Tần Ngôn xong, trải lại giường lần nữa, lại sửa sang quần áo và rương quần áo của Tần Ngôn một lần, không phải lần đầu tiên y làm như vậy, Tần Ngôn cũng vui vẻ có người giúp ông chỉnh lí, nhất là dáng vẻ chỉnh tề sau khi thu dọn, nếu không phải chú ý đến Thương Thanh Nguyệt là phu lang của con trai mình, chứ không phải người hầu trong nhà, ông hận không thể từ nay về sau đều giao những việc này cho Thương Thanh Nguyệt xử lí.
Tần Lạc Xuyên ở trong bếp chuẩn bị những thứ muốn ăn tối nay, hắn mua không ít xương sườn, cộng thêm những thứ ăn kèm như khoai tây và củ sen, làm ra được một nồi lẩu to, buổi tối ba người cũng ăn không hết quá nhiều đồ vật, cho nên ngoài xào một ít rau cải, không làm thêm thứ khác.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, xương sườn được đựng trong một cái lẩu nhỏ Tần Lạc Xuyên đặc biệt tìm thợ rèn làm ra, xương sườn chặt thành khúc lớn được chiên giòn thơm phức, lại xào qua với gia vị, lúc này từng khúc được bày chỉnh tề trên cùng của nồi lẩu nhỏ, phía dưới thì phủ kín khoai tây và củ sen.
Lẩu nhỏ đặt trên bếp gốm, trong bếp lò có mấy cục than củi cháy không quá mạnh, đun nóng nồi lẩu kêu ùng ục, đồng thời cũng không làm khét nồi.
Phòng phụ phía Đông của Tần Ngôn ở mặc dù có hành lang nối liền với nhà chính, nhưng chung quy là ở bên ngoài phòng, thời điểm Thương Thanh Nguyệt bước ra từ phòng của Tần Ngôn, bị gió đông lạnh giá đột ngột thổi tới làm giật mình.
Sau khi bước nhanh đến nhà chính, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy đồ ăn trên bàn đã dọn xong, Tần Lạc Xuyên thì đang đi đến cạnh cửa, dường như là muốn ra ngoài tìm y, dưới ánh đèn ấm áp, Tần Ngôn cầm một một bầu rượu nhỏ đang hâm rượu bên cạnh lò, trong không khí có mùi cay nồng đậm, khiến người thèm nhõ dãi.
Thương Thanh Nguyệt bỗng cảm thấy gió lạnh ngoài phòng dường như rút đi trong nháy mắt, trong tim chậm rãi căng đầy, thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Gió theo cửa phòng mở ra thổi vào trong phòng ngọn đèn dầu nhanh chóng lay động, sau khi Thương Thanh Nguyệt phục hồi tinh thần, lập tức xoay người đóng cửa lại, lo lắng nói, "Bên ngoài nổi gió, rét lạnh dữ dội, không biết đêm nay có tuyết rơi không".
"Sẽ không". Tần Ngôn lắc đầu nói, "Nơi này khác kinh thành, mặc dù lạnh, nhưng tuyết sẽ không rơi sớm như vậy".
Thương Thanh Nguyệt nói, "Vậy thì tốt quá".
Ngày mai y và phu quân còn phải đến trấn trên xử lí chuyện cửa hàng, chỉ lạnh thì còn ổn, nếu như tuyết rơi thì phiền phức, đường xa như vậy cũng không dễ đi.
Nghĩ đến vừa rồi sắp xếp lại mấy món quần áo kia của Tần Ngôn, trước khi ngủ Thương Thanh Nguyệt nói với Tần Lạc Xuyên, "Phu quân, ngày mai chúng ta lại đi mua một ít vải vóc và bông về đi, làm mấy bộ quần áo mùa đông, vừa nãy ta thấy mấy bộ quần áo mùa đông của cha có chút cũ".
Thương Thanh Nguyệt đã sớm chú ý tới, mặc dù Tần Ngôn thường chỉ mặc mấy bộ quần áo như vậy, nhưng quần áo trong ngăn tủ lại có không ít, hơn nữa vải vóc đều là thượng thừa, chỉ là có chút cũ kĩ.
"Được, đến lúc đó mua nhiều một chút, mỗi người làm vài bộ". Tần Lạc Xuyên có chút ảo não, sao hắn lại có thể quên chuyện này nhỉ.
Lúc bọn họ kết hôn, mặc dù Thương Thanh Nguyệt mang theo mấy bộ quần áo đến đây, nhưng đều là đồ mùa hè, ngay cả đang mặc bây giờ cũng là mới mua sau này, lúc đó cũng làm luôn hai bộ quần áo mùa đông, nhưng muốn vượt qua cả mùa đông, hiển nhiên là không đủ.
Ở thế giới trước kia, mọi người mỗi khi đổi mùa là đi ngay đến cửa hàng mua quần áo, ở đây hai năm cũng vậy, Tần Ngôn không biết việc may vá, bản thân Tần Lạc Xuyên thì càng không cần phải nói, quần áo cha con hai người dùng đều là mua ở cửa hàng trang phục, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải mua vải vóc và bông về, làm quần áo mùa đông sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!