Một khi đã nhận thức được thì những chi tiết bị bỏ qua trước kia tất cả bỗng trở nên rõ ràng.
Bà cụ nhà họ Thương và cả nhà chi lớn lần lượt coi thường, bao gồm vừa rồi Thương Minh Trì mượn danh nghĩa mời bọn họ bán dầu trà dầu, thật ra là để khoe khoang chuyện của hàng, hẳn là trong lòng Thương Thanh Nguyệt cũng khó chịu, chỉ là y đã gả cho mình, lại không thể làm những thứ khác, chỉ có thể đi theo quỹ đạo cuộc sống của mình cùng nhau tiến bước.
Sau đó mãi đến khi Thương Phi Dao đã lên kiệu, Tần Lạc Xuyên đều đang để ý đủ loại chi tiết trong tiệc mừng, lại tiếp tục đối lập với sự quạnh quẽ của nhà họ Thương khi bọn họ kết hôn, loại chênh lệch này làm hắn chợt hiểu trước đó vì sao Hạ Phi Tinh muốn tới nói cho bọn họ biết người Thương Phi Dao gả cũng không phải người tốt lành gì, bởi vì nhìn đến những kẻ từng ức h**p mình lại sống tốt hơn chính mình, là ai cũng có thể cảm thấy bất bình trong lòng.
Tần Lạc Xuyên quay đầu nhìn Thương Thanh Nguyệt, chỉ thấy khóe môi y khẽ nhếch lên, nhìn vẻ bề ngoài rất khó nhìn ra y đang nghĩ gì, nhưng Tần Lạc Xuyên lại biết, lúc này trong lòng y thật ra không vui vẻ chút nào.
Bởi vì chính hắn cũng như vậy, cho dù biết tất cả những thứ mấy người này có được rất có thể sẽ mất đi ngay lập tức, nhưng hắn vẫn thay Thương Thanh Nguyệt cảm thấy uất ức.
Đến tận khi kết thúc tiệc mừng, Tần Lạc Xuyên vẫn có chút thất thần.
Lúc trở về từ nhà họ Thương, bọn họ và một nhà chú ba thuận đường, đến khi nhà chú ba đã về đến nhà, trên đường chỉ còn lại hai người bọn họ, Thương Thanh Nguyệt mới kéo ống tay áo Tần Lạc Xuyên lại, hỏi, "Phu quân, chàng có tâm sự à?".
Thương Thanh Nguyệt vô cùng nhạy bén, ngay từ đầu lúc Thương Phi Dao lạy xuất giá, y đã nhận thấy được phu quân nhà mình khác thường, đặc biệt là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía mình, trong tiếc thương còn mang theo một ít cảm xúc y nhìn không hiểu, chuyện này làm cho y cảm thấy bất an, chỉ là bên cạnh vẫn luôn có người, không tìm được cơ hội đơn độc ở chung, bởi vậy lúc này vừa mới tách ra với nhà chú ba đã gấp không chờ được hỏi.
"Thanh Nguyệt". Tần Lạc Xuyên nói, "Chúng ta lên trấn trên mua một gian của hàng đi".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy sửng sốt phút chốc, sau đó mới nói, "Là vì lời nói của Thương Minh Trì lúc nãy ư?".
Không đợi Tần Lạc Xuyên trả lời, Thương Thanh Nguyệt lại vội vàng nói tiếp, "Đừng để ý lời nói của gã, hiện tại chúng ta sống rất tốt, có thể xây xong nhà, còn có thể không cần đóng thuế ruộng, trong nhà cũng có một ít tiền dư, cho dù gã có một gian cửa hàng thì thế nào, theo như lời nói trước đó của ông chủ Hạ, gian cửa hàng này còn không biết có thể ở trong tay gã bao lâu đâu".
Thương Thanh Nguyệt đoán là hắn muốn giữ thể diện cho mình, hai người kết hôn cũng đã nhiều ngày, y sao có thể còn không hiểu phu quân của mình, có năng lực cũng có ý tưởng, chỉ là tính cách tự do tự tại, ghét chuyện phiền phức, lại rất hài lòng với trạng thái sinh hoạt hiện tại.
Mở của hàng, buôn bán, đương nhiên không thể thiếu phiền phức, mà y không muốn phu quân đi làm chuyện hắn vốn không thích, cho dù là vì bản thân y.
"Không phải". Tần Lạc Xuyên không chọn ăn ngay nói thật, mà nói, "Chỉ là cảm thấy, chúng ta cần phải mua một ít sản nghiệp".
Hắn nói như vậy, Thương Thanh Nguyệt không cách nào phản bác, bởi vì dù thế nào đi nữa cũng không tìm thấy lí do và lập trường để phản đối phu quân nhà mình lập nghiệp, bởi vậy một lát sau, mới dè dặt hỏi, "Vậy phu quân đã nghĩ xong muốn mua cửa hàng gì chưa, là định cho bên ngoài thuê hay là tự mình buôn bán?".
Môn học Thương Thanh Nguyệt phải học từ nhỏ, có một môn rất quan trọng, đó là làm sao quản lí cửa hàng và điền trang, bởi vì chuyện đàn ông của các gia tộc lớn cần phải làm là thi đậu công danh, sau đó làm quan như thế nào, còn về sản nghiệp trong nhà, thì đều do người trong nhà xử lí.
Phu quân có rất nhiều ý tưởng thật sự tuyệt diệu, nhưng trong một ít chi tiết quanh co lòng vòng cũng chưa chắc biết được nhiều hơn mình, nếu muốn mua cửa hàng, Thương Thanh Nguyệt hi vọng bản thân cũng có thể giúp đỡ.
"Chúng ta tự làm đi". Tần Lạc Xuyên có chút chần chờ nói, thật sự mua cửa hàng rồi, hắn vẫn mong có thể tự mình bắt tay làm buôn bán, bằng không chỉ thu tiền cho thuê cửa hàng, một năm cũng không được bao nhiêu tiền, ở những mặt khác hắn cũng có thể thoải mái kiếm lời, mua hay không mua cửa hàng cũng không khác nhau lắm.
Sau khi trở về, Tần Lạc Xuyên lại tìm một cơ hội nói chuyện muốn mua cửa hàng buôn bán với Tần Ngôn.
Lúc đó Thương Thanh Nguyệt đang nấu cơm ở nhà bếp, trong sân chỉ có hai cha con bọn họ, cho nên Tần Ngôn cứ trực tiếp hỏi, "Là bởi vì Thanh Nguyệt?".
"Cũng không hoàn toàn". Tần Lạc Xuyên nói thẳng, "Cuộc sống hiện giờ của chúng ta tuy rằng so với người trong thôn đã xem như không tồi, nhưng so sánh với phần lớn người ở trấn trên vẫn là kém hơn rất nhiều, mà con đã kết hôn được một thời gian rồi, có lẽ tương lai không lâu sẽ có đứa nhỏ, nếu không có năng lực thì coi như không có gì, nếu có thể làm được, vì sao không cho người nhà một cuộc sống tốt hơn".
Mặc dù hắn rất thích kiểu thảnh thơi như bây giờ, thậm chí có thể gọi là cuộc sống lười nhác, nhưng là một người đàn ông, chung quy cần gánh vác trách nhiệm mình phải gánh, huống hồ hắn đã sống như sâu lười hơn hai năm, nên nỗ lực một chút.
Tần Ngôn nghe xong im lặng trong chốc lát, sau đó mới nói, "Vậy con có từng nghĩ tới, tiếp tục học hành, thi một cái công danh hay không?".
Chuyện này đúng là Tần Lạc Xuyên chưa nghĩ đến thật, bởi vậy khi Tần Ngôn hỏi như vậy, đầu tiên là ngẩn ra phút chốc, sau đó ngốc nghếch hỏi, "Vậy cửa hàng làm sao bây giờ?".
Tần Ngôn bật cười, "Chuyện cửa hàng có thể giao cho Thanh Nguyệt đi làm".
Tần Lạc Xuyên có chút nghi hoặc, "Giao cho Thanh Nguyệt làm?".
"Đúng vậy, con không nghe lầm". Tần Ngôn nói, "Dựa vào xuất thân của Thanh Nguyệt, quản lí một cái cửa hàng nhỏ mà thôi, khẳng định không thành vấn đề, nếu phải đem ra so sánh, chỉ e chưa chắc con có thể làm tốt hơn nó".
Tần Lạc Xuyên: "...".
Hắn không biết nên vui vẻ vì Tần Ngôn khẳng định năng lực của Thương Thanh Nguyệt, hay là không vui vì Tần Ngôn cảm thấy ở phương diện này mình không bằng Thương Thanh Nguyệt bèn không nói gì.
Nhìn thấy hắn không phản bác được, Tần Ngôn thầm vui vẻ một chút, hỏi tiếp, "Thế hai đứa đã nghĩ xong muốn mua bán cái gì chưa?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!