Sau khi thu xong lương thực trong ruộng, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, những cây cải trắng và củ cải còn lại thì không gấp, chỉ cần trước khi sương giá thu về là được.
Nhà Tần Lạc Xuyên có một miếng đất trồng rau nhỏ ở thôn Lý gia, cách chỗ ở hiện tại của nhà chú ba không bao xa, trong đất trồng mấy thứ ớt cay, cà tím, đậu que, là trồng lúc trước khi còn ở trong núi, sau đó lại dọn đến nhà mới, thời điểm Tần Lạc Xuyên mua đất, đã giữ lại đất trồng rau bên cạnh nhà, sau khi rau cải bên đó trưởng thành, thì rất ít qua bên đây hái rau.
Trước khi dọn vườn mùa thu, trong ruộng còn có thể ra một lứa rau cuối cùng, hơn nữa số lượng cũng không ít, mấy người Tần Lạc Xuyên không thiếu một chút này, nên dứt khoát để thím ba đến hái.
Quả ớt hái về có thể phơi khô hoặc làm ớt ngâm đều được, quả cà cũng có thể làm thành cà khô, đậu que vừa có thể làm đậu que khô vừa có thể làm dưa chua, những thứ này vào mùa đông thiếu rau đều vô cùng quý giá.
Nhà Tần Lạc Xuyên thì tự mình làm nhiều hơn, rau khô, dưa chua vào mùa hè đã sớm làm xong không ít, hơn nữa còn dùng cà tím chiên dầu, đậu que còn có đậu Lạp Bát làm không ít dưa muối, chờ sau tiết Sương giáng, lại thu cải bẹ xanh trong ruộng về, phơi héo cho vào bình lên men một đoạn thời gian, chính là cải muối đậm đà thơm ngon.
Mọi người giống như hamster chuẩn bị lương thực cho mùa đông, đồng thời cũng không quên một chuyện khác.
Vùng phụ cận trấn Vũ Khê là chỗ sinh ra cây trà dầu, thôn Trình gia và thôn Lý gia đều ở chân núi, trên vài ngọn núi lớn gần đó đều trồng cây trà dầu, cuối tháng Tám đến đầu tháng Chín hàng năm, chính là thời điểm trà dầu chín muồi, trong thôn bất kể là già trẻ trai gái, hầu như đều sẽ vào núi thu hạt trà dầu.
Sở dĩ tạo thành loại hiện tượng này là bởi vì dầu trà dầu rất được quan lớn, quý nhân và phú thương kinh thành yêu thích, vào lúc này hàng năm, giá cả thu mua trà dầu của các cửa hàng ở trấn trên đều từ mười mấy đến hai mươi văn, nhà bình thường trong khoảng thời gian này nếu chịu khó một chút, thời gian chỉ non nửa tháng, tiền bạc kiếm được đủ chi tiêu trong nửa năm thậm chí một năm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân người của thôn Trình gia và thôn Lý gia đều tương đối dư dả.
Mấy ngọn núi đều có cây trà dầu, nhưng cũng không phải ngươi muốn thu là có thể vào núi thu, bởi vì mỗi ngọn núi thậm chí là mỗi một miếng đất trong núi đều đã được phân định.
Phần lớn người trong thôn đều là tổ tiên đã sống ở đây, truyền qua nhiều thế hệ, ít nhiều gì đều sẽ chia được một ít đất núi, thời điểm năm ngoái, khi Tần Lạc Xuyên rảnh rỗi cũng tình cờ mua vài mẫu đất núi.
Vốn dĩ một nhà thím ba không biết bên này muốn thu hạt trà dầu, sau đó lại nghe được, lập tức đến đây hỏi Tần Lạc Xuyên có cần bọn họ hỗ trợ hay không.
Nhà bọn họ vốn cũng chỉ có mấy mẫu đất, một nhà ba người bận bịu cả một ngày cũng có thể thu xong, suy nghĩ một chút lại nói, "Đất của nhà bọn con cũng không nhiều lắm, đến lúc đó để Minh Hòe đến hỗ trợ là đủ rồi".
Chú ba đã tìm được công việc làm nhân viên thu chi cho một cửa hàng ở trấn trên, thím ba cũng nhận một ít việc may vá để làm, nếu chuyện có thể tự mình làm xong, Tần Lạc Xuyên cảm thấy cũng không cần thiết đi làm phiền bọn họ.
Còn về Thương Minh Hòe, tuổi của nhóc còn nhỏ, thật ra nếu thật sự để nhóc đi thu hạt trà dầu có lẽ cũng không thu được cái gì, nhưng lại có chuyện tương tự vô cùng phù hợp với nhóc.
Đất núi nhiều khe rãnh, lại có nhánh cây rậm rạp cản trở, cho dù chỉ vài mẫu đất, nhưng người ở đầu này cũng chưa chắc có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đầu bên kia. Tần Lạc Xuyên bảo Thương Minh Hòe hỗ trợ, chính là để nhóc vào thời điểm thu hạt trà dầu đi tuần tra xung quanh miếng đất của nhà mình, để tránh cho có người tay chân không sạch sẽ đến trộm hạt trà dầu.
Trước kia chưa từng gặp cảnh tượng người trong cả thôn cùng nhau vào núi làm việc như thế này, đừng nói Thương Minh Hòe, ngay cả Thương Thanh Nguyệt cũng cảm thấy mới lại không thôi.
Sáng sớm ngày bắt đầu thu hoạch, trời còn chưa sáng, Tần Lạc Xuyên đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định đi gọi Thương Minh Hòe đã đến đây trước một đêm thức dậy thì thấy anh bạn nhỏ đã đứng ở của nhà bếp, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi, "Chúng ta phải vào núi ngay bây giờ ạ?".
Tần Lạc Xuyên bật cười, "Ăn bữa sáng xong thì xuất phát".
Cũng không hiểu được lúc trước đứa nhỏ này đã thường xuyên vào núi đốn củi, làm sao đối với việc đi vào trong núi làm việc còn cảm thấy hưng thú như vậy.
Lúc bọn họ xuất phát, trời vừa mới tờ mờ sáng, trên đường đã có không ít người, mọi người nói nói cười cười đi về phía núi, vô cùng náo nhiệt.
Miếng đất trong núi Tần Lạc Xuyên mua kia vị trí rất tốt, không chỉ có hướng sáng, còn cách nhà không quá xa.
Sau khi đến nơi, đầu tiên hắn dẫn Thương Minh Hòe đi một vòng, chỉ cho nhóc biết giới hạn khu đất, sau đó mới bắt đầu hái.
Đến khi thu đầy hai sọt, Tần Lạc Xuyên mang trở về trước, Tần Ngôn và Thương Thanh Nguyệt thì không ngừng lại.
Bốn người không ngừng nghỉ một ngày, mãi cho đến lúc chạng vạng, mới xem như thu xong tất cả hạt trà dầu, hoàn thành một chuyện lớn của thu hoạch vụ thu.
Lúc về nhà, Thương Minh Hòe nhìn hạt trà dầu chất thành đống giống như một ngọn núi nhỏ, khúc khích cười ngốc.
Tần Lạc Xuyên thấy thế thì nói, "Hôm nay Minh Hòe vất vả cả ngày, chờ ép xong dầu trà dầu, đến lúc đó đưa nhóc mấy cân nếm thử".
Thương Minh Hòe có chút muốn từ chối, nhưng cuối cùng là tâm tư muốn lấy được thành quả lao động của chính mình chiếm ưu thế, "Cảm ơn anh rể".
Lại qua mấy ngày, đã đến ngày Thương Phi Dao kết hôn.
Nguyên nhân có thể là do trong tư tưởng của hai bên đều có mờ ám, việc cưới xin được định ra còn gấp hơn hai người Tần Lạc Xuyên lúc trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!