Chương 2: (Vô Đề)

Lúc rời khỏi nha môn đã gần đến giờ Ngọ, cùng rời đi với Tần Lạc Xuyên còn có hai nha dịch, phải trở về thôn với hắn để đo đất đóng cọc, mặc dù trên khế đất viết chỗ phía Bắc khe suối kia, nhưng diện tích miếng đất đó không nhỏ, Tần Lạc Xuyên chỉ mua hai mẫu, phải sau khi có nhân viên công vụ đi theo phân chia xong, đất mới chân chính thuộc về hắn.

Chỉ là ánh mặt trời giữa mùa hạ cực kì mãnh liệt, lúc này lại là giữa trưa, đừng nói hai vị nha dịch kia, ngay cả bản thân Tần Lạc Xuyên cũng đứng dưới chỗ mái hiên râm mát mà do dự.

Lại nhìn về phía cửa chính, cũng chỉ có hai người đang trực, những người khác đều đã đi ăn cơm trưa, mà hai người này cũng không chịu nổi thời tiết nóng bức bên ngoài, tưởng chừng muốn đến đứng trong công đường.

Tần Lạc Xuyên quyết đoán quyết định, cứ đi ăn cơm trưa trước, muộn một chút lại trở về.

Vì thế nhỏ giọng hỏi hai vị nha dịch cùng đi ra ngoài, "Hiện tại là lúc nóng nhất, nếu không thì hai ông anh cùng đi ăn bữa cơm với ta đi, chờ muộn một chút mặt trời không gắt như vậy nữa lại xuất phát, thế nào?".

Vốn dĩ hai vị nha dịch này bởi vì bị phái đi nông thôn lúc giữa trưa trong lòng cũng không thể nào vui vẻ, chỉ là vướng ở thân phận Tú tài của Tần Lạc Xuyên mà không dám bày sắc mặt, nhưng lúc này nghe Tần Lạc Xuyên xưng hô khiêm nhường, nói muốn mời bọn họ ăn cơm, ý nghĩ trong lòng ngay lập tức cũng thay đổi, giọng điệu nói chuyện cũng lễ độ hơn trước đó nhiều, "Buổi chiều hai người bọn ta còn phải trở về báo cáo kết quả công tác, mỗi lần đi đi về về thế này tốn không ít thời gian, đo đất đóng cọc ở giữa cũng lâu như vậy, hiện tại trì hoãn sợ buổi chiều không về được".

"Này thì có sao, đợi lát nữa cơm nước xong, ta đi gọi một cái xe bò, chúng ta ngồi xe bò trở về cũng có thể tiết kiệm được không ít thời gian". Tần Lạc Xuyên cười nói, "Lại nói, hiện tại vốn là giờ ăn cơm, chúng ta ăn một bữa cơm rồi đi cũng không trì hoãn được cái gì".

Hai vị nha dịch liếc mắt nhìn nhau một cái rồi gật đầu đáp, "Vậy theo ý ngươi đi".

Tần Lạc Xuyên cũng không chọn quán rượu gì đó, chỉ tùy ý chọn một quán ăn trên đường ra khỏi thành, đi ăn ở quán cơm nhỏ mùi vị cũng không tệ lắm, hiển nhiên hai vị nha dịch cũng rất vừa lòng với thu xếp của hắn.

Người trong quán cơm nhỏ không nhiều lắm, tốc độ lên món cũng nhanh, Tần Lạc Xuyên ăn xong trước, thấy hai vị nha dịch đoán chừng còn phải đợi một hồi mới xong, suy nghĩ một chút rồi nói, "Hai ông anh có thể chờ một lát không, ta còn muốn đi mua một vài thứ, nhiều nhất mười lăm phút là có thể trở về".

Nha dịch ăn cơm Tần Lạc Xuyên mời, đương nhiên sẽ dễ nói chuyện, hơn nữa mới vừa rồi gọi món ăn không tính là ít, bọn họ muốn ăn xong cũng cần chút thời gian, vì thế hoàn toàn đồng ý.

Sau khi bọn họ đồng ý, Tần Lạc Xuyên trước tiên đi tính tiền, sau đó đi thẳng đến chợ bán thức ăn cách quán cơm một con phố.

Hôm nay hắn đi sớm, thời tiết lại nóng, một mình Tần Ngôn ở trong nhà, đoán chừng giữa trưa chỉ tùy tiện ăn một chút đối phó cho xong, Tần Lạc Xuyên mua xương sườn, nhìn thấy bên cạnh có người đang bán gương sen tươi, cũng mua mấy cái, buổi tối lại đến vườn rau hái ít rau, đã đủ cho cha con hai người ăn một bữa no nê.

Trình độ để tâm của Tần Lạc Xuyên đối với Tần Ngôn, cho dù là con trai ruột, cũng không chắc có thể so được. Thật ra trong nhận định của Tần Lạc Xuyên, Tần Ngôn cứu hắn một mạng, đã là như ơn tái tạo.

Trước đây hắn có hỏi qua Tần Ngôn vì sao lại muốn cứu hắn, Tần Ngôn chỉ nói là nhìn hắn hợp mắt, Tần Lạc Xuyên cũng không truy cứu lời này là thật hay giả, dù sao ơn cứu mạng là không thể nghi ngờ, về sau khi nhận thân rồi, Tần Ngôn đối với hắn càng không tệ, ở chỗ này hắn lại không có họ hàng cũng chẳng có bè bạn, đương nhiên là xem Tần Ngôn như cha ruột của mình mà đối đãi.

Tiếp đến Tần Lạc Xuyên cũng không nán lại quá lâu, vội vội vàng vàng chạy về hội hợp với hai vị nha dịch.

Cổng thành có không ít người kéo xe bò chờ ở đó làm ăn, đến dưới chân núi thôn Lý gia và thôn Trình gia đều là tám văn tiền, Tần Lạc Xuyên nắm rõ giá thị trường, rất nhanh đã bàn bạc xong với người ta.

Xe bò lắc lư đi về phía trước, bởi vì nguyên nhân đang là giữa trưa, người đi đường cũng không nhiều, cho nên chiếc xe này của bọn họ ở trên đường cũng vô cùng dễ thấy. Mới ra khỏi cổng thành không bao lâu, đã bị hai thím lớn tuổi cũng đang đi đường đằng trước cản lại.

Nhóm bà thím đã chuẩn bị kĩ càng từ sớm, xe bò vừa dừng lại, lập tức cười với Tần Lạc Xuyên, "Nhóc Tần, đây là xe bò con thuê nhỉ, thím thấy trên đó còn có chỗ trống, cho thím đi cùng nhé, sau khi về thím chia tiền với con".

Hai người này đều là người của thôn Trình gia, trong nhà không tính là giàu có, trước đó chỉ có hai người bọn họ, tiêu tám văn tiền thuê xe thì mỗi người phải tốn bốn văn, không nỡ tốn. Hiện tại thấy trên xe có ba người, dù chia tiền, một người cũng không đến hai văn, lúc này mới góp vào.

Tần Lạc Xuyên cũng không thiếu mấy văn tiền kia, lại nghĩ đến sau này bản thân xây nhà còn phải nhờ người giúp, cùng một thôn nói không chừng sẽ phải làm phiền đến chỗ nhà bọn họ, lập tức gật đầu nói, "Thím lên đây đi".

Mọi người cũng không tính là quá quen, sau khi lên xe chào hỏi mấy câu rồi không nói thêm nữa.

Cây lớn ven đường che khuất hơn phân nửa mặt trời, xe bò lắc lư chạy, mang theo một chút gió mát, rất thoải mái, nha dịch vừa mới ăn no không bao lâu rất nhanh bị gợi lên cơn buồn ngủ.

Chỉ có hai thím kia rất có tinh thần, thậm chí còn bắt đầu tán gẫu.

"Thôn bên cạnh mấy ngày nay vừa có một gia đình trước đây làm quan ở kinh thành vào ở, bà nghe nói chưa?".

"Nghe người ta kể, nói là phạm tội, bị cách chức đến chỗ này của chúng ta. Hơn nữa tôi còn nghe nói nhà đó có một tiểu thư, dáng dấp phải nói là xinh đẹp, không phải con trai bà còn chưa làm mai sao, không thì tìm bà mai đến làm mai một chút, nói không chừng còn có thể cưới một tiểu thư xinh xắn đến từ kinh thành".

"Thôi đi, tiểu thư bà nói kia tôi đã gặp ở bên suối, lớn lên đẹp thì đẹp thật, nhưng ngay cả quần áo bản thân mặc cũng giặt không sạch, nhà của bọn tôi không bái nổi đức Bồ Tát như vậy". Thím lớn tuổi khinh thường cười một tiếng, tiếp theo lại thở dài nói, "Nhưng thật ra nhà bọn họ còn một đứa song nhi, dáng dấp cũng rất thanh tú, tôi nghe ông nhà tôi nói, mới đến mấy ngày thôi, mà đã biết lên núi đốn củi, tuy không thạo lắm, nhưng cũng ra hình ra dạng, chỉ tiếc là một song nhi".

Một thím khác cười nói, "Người ta trong kinh thành đến còn chưa chắc để ý đến nhà bà đâu, bà còn ở đây ghét bỏ tiểu thư nhà người ta?".

"Vai không thể gánh, tay không thể mang, một chút việc cũng không biết làm, cho bà thì bà đồng ý chắc?".

"Nếu không phải con trai tôi đã kết hôn hết rồi, nói không chừng tôi đồng ý thật, nhưng bà thích siêng năng chăm chỉ, song nhi đó không phải rất phù hợp sao?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!