Bánh Trung thu nướng xong phải để qua đêm, chờ sau khi hồi dầu ăn sẽ ngon hơn, cũng tiện mang theo.
Hạ Phi Tinh và Dương Hi lại là chạng vạng mới đến, rất rõ ràng là tối nay muốn ngủ lại chỗ này.
Vốn dĩ một nhà ba người định buổi tối tùy tiện ăn chút gì đó là được, hiện tại có khách đến, cũng không thể quá giản dị. Nhìn mấy người Dương Hi vây quanh cạnh bếp lửa nói chuyện phiếm với Tần Lạc Xuyên, Thương Thanh Nguyệt bèn đứng lên nói, "Ta đi chuẩn bị cơm tối".
Hạ Phi Tinh nghe vậy dùng khủy tay thúc nhẹ Dương Hi bên cạnh.
Dương Hi hiểu ý, đứng lên nói, "Trong xe ngựa có một sọt cua, để ta mang ra, tối nay em dâu hấp một ít ăn đi".
Tần Lạc Xuyên biết Hạ Phi Tinh sợ tự mình đi lấy đồ sẽ làm Thương Thanh Nguyệt cảm thấy lúng túng, nên cũng không vạch trần gã.
Chờ sau khi bánh Trung thu nướng xong thì mở nắp ra, đưa cái gắp đặc biệt làm ra để gắp bánh Trung thu cho Hạ Phi Tinh, nói, "Biết gắp không?".
Hạ Phi Tinh không rõ vì sao hắn hỏi cái này, ngơ ngác nói, "Gắp ra hả?".
Tần Lạc Xuyên: "Đúng vậy, cứ gắp vào cái nia bên cạnh anh ấy".
Hạ Phi Tinh không nói gì, chỉ lấy cái gắp nhẹ nhàng gắp bánh Trung thu thả vào cái nia bên cạnh, sau đó lộ ra vẻ mặt cái này có gì khó nhìn Tần Lạc Xuyên.
"Đúng vậy, cứ như thế". Tần Lạc Xuyên gật gật đầu nói, "Nhiệm vụ gắp bánh Trung thu ra liền giao cho anh".
Nói xong thì nhân lúc Hạ Phi Tinh còn đang ngẩn người đi ra khỏi nhà bếp.
Hắn vừa mới nghe được tiếng gà gáy ở sân sau, chỉ sợ lúc này Thương Thanh Nguyệt đang ở sân sau không biết phải làm sao cho phải.
Vừa bước ra cửa nhà bếp đã gặp ngay Dương Hi đang trở về sau khi lấy đồ xong, thấy Tần Lạc Xuyên đi ra ngoài, Dương Hi ngờ vực nói, "Anh Tần đi đâu vậy, bánh Trung thu nướng xong rồi hả?".
"Đã nướng xong". Tần Lạc Xuyên không trả lời muốn đi làm cái gì, hỏi ngược lại, "Ông lấy xong đồ vật rồi?".
"Đều mang đến đặt trong gian nhà chính". Dương Hi nói, "Cũng đã cho ngựa ăn xong".
"Vậy đi giúp anh Hạ gắp bánh Trung thu đi". Tần Lạc Xuyên nói xong cũng không quan tâm Dương Hi phản ứng ra sao, đi thẳng đến sân sau.
Dương Hi rất khó hiểu, ló đầu nhìn vào trong nhà bếp một cái, chỉ thấy trong tay Hạ Phi Tinh cầm một cái gắp làm từ tre, đang cẩn thận gắp bánh Trung thu từ trong nồi nướng ra, cả người ngoài bàn tay cầm cái gắp ra, những chỗ khác đều đang căng cứng, giống như sợ vừa động, sẽ kéo theo làm hỏng bánh Trung thu vậy.
Lúc Tần Lạc Xuyên đến sân sau, thấy quả nhiên như dự đoán của hắn, trong tay Thương Thanh Nguyệt bắt lấy một con gà trống, một cái tay khác cầm dao làm bếp, vẻ mặt đầy rối rắm.
Sau khi thấy hắn đi tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm thật dài, đuôi lông mày và khóe mắt đều là giải thoát cuối cùng cũng không cần phải tự mình ra tay giết gà.
Tần Lạc Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tài nấu nướng của Thương Thanh Nguyệt rất tốt, ngày thứ hai sau khi bọn họ kết hôn hắn đã biết, Thương Thanh Nguyệt không dám xử lí mấy nguyên liệu nấu ăn còn sống như gà vịt cá này kia, cũng là ngày hôm đó hắn phát hiện được.
Nếu Thương Thanh Nguyệt không dám, mà những chuyện này hắn cũng biết, thì không cần thiết ép Thương Thanh Nguyệt phải học được, dù sao có hắn ở đây, lúc trong nhà muốn ăn mấy thứ này, hắn xử lí tốt trước là được.
Hôm nay Dương Hi và Hạ Phi Tinh đến đột xuất, trong nhà lại không có nguyên liệu nấu ăn khác có thể lấy ra, Thương Thanh Nguyệt sẽ nghĩ đến giết gà, cũng là bình thường.
Sau khi hai người Hạ Phi Tinh và Dương Hi thật vất vả gắp xong hết số bánh Trung thu ra rồi đi ra ngoài, thì nhìn thấy Tần Lạc Xuyên đang ở trong sân nhổ lông gà, bèn hỏi, "Nguyên do cậu Tần vội vã rời khỏi, lại vội vã đến nhà bếp xách nước, chính là vì giết gà?".
Tần Lạc Xuyên nói, "Đúng vậy, tối nay nấu cho hai người nếm thử một chút".
"Biết nấu cơm làm bánh Trung thu, còn biết tính sổ viết thơ viết văn". Hạ Phi Tinh tặc lưỡi cảm thán, "Cậu Tần, cậu nói xem còn có cái gì là cậu không biết".
Tần Lạc Xuyên vốn định nhanh mồm nhanh miệng đáp gã một câu "Không biết sinh con" nhưng cân nhắc đến phu lang nhà mình ở ngay bên cạnh, lập tức nuốt vào, chỉ nói, "Nào có khoa trương như anh nói vậy, ta không biết nhiều lắm đâu, giống như anh biết làm ăn buôn bán, ta thì không biết".
Hạ Phi Tinh lắc lắc đầu, chậm rãi nói, "Anh thấy chưa chắc".
Cơm tối hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cùng làm, rất nhanh đã làm xong.
Cả một con gà được Tần Lạc Xuyên bỏ thêm những đồ ăn kèm như đậu que, khoai tây hầm một nồi to, quanh nồi sắt lại dán mấy cái bánh bột ngô, chẳng qua là lúc ra nồi bánh bột ngô được đựng trong bát riêng, thịt gà thì dùng nồi nhỏ múc ra, đặt bên trên bếp lò nhỏ dùng để ăn lẩu vào mùa đông, bên trong bếp lò thêm một ít lửa than là có thể giữ nóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!