Hạt dẻ và chanh xanh đều sinh trưởng sâu bên trong núi, ngoài thợ săn sẽ đến chỗ đó đi săn ra, người trong thôn không ai đến.
Sọt thường dùng mặc dù tiện lợi, nhưng sau khi đến nơi ngay cả đường cũng không có như trong núi này, thì dễ bị nhánh cây móc vào, ảnh hưởng hành động của bản thân, ngược lại trở thành lại phiền toái, hơn nữa dù cái sọt không tính nặng, nhưng cũng làm ra từ tre, người cõng đi lâu, cũng dễ mệt mỏi.
Cho nên Tần Lạc Xuyên chỉ mang theo một cái sọt, lại chuẩn bị hai cái bao bố và mấy thứ dao che củi, lương khô cùng đặt bên trong sọt, tự mình cõng, cung tên thì cầm ở trong tay.
Như vậy Thương Thanh Nguyệt không cần mang nặng đi đường, sẽ nhẹ nhàng không ít.
Hai người ăn xong bữa sáng thì xuất phát, đi hơn một canh giờ mới đến nơi.
Đường núi khó đi, bên này Tần Lạc Xuyên cõng đồ đạc lại khá ổn, nhưng Thương Thanh Nguyệt đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng.
Sau khi tìm một bóng cây rộng rãi để nghỉ chân, Tần Lạc Xuyên lấy bình nước từ trong sọt ra, mở nắp đưa cho Thương Thanh Nguyệt, nói, "Uống chút nước đi".
Sợ Thương Thanh Nguyệt khát nước uống gấp, lại vội vàng dặn dò, "Uống chậm một chút".
Vị trí bọn họ nghỉ chân là một mảnh sườn dốc, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây rậm rạp chiếu xuống, phủ xuống những vệt sáng li ti, cái miệng nhỏ của Thương Thanh Nguyệt hớp một chút nước, vẻ mặt có chút mất mát hỏi, "Có phải ta làm chậm trễ chàng không".
Mặc dù thể lực của y xem như không tệ, nhưng suy cho cùng vẫn thua kém những người đã quen lao động trong thôn, sau khi đi bộ một thời gian dài trong núi, lại càng thể hiện rõ ràng, nhất là bên cạnh còn là Tần Lạc Xuyên có năng lực thể chất ưu việt hơn người bình thường nhiều, cho dù tất cả đồ vật đều do Tần Lạc Xuyên cõng nhưng y vẫn có chút không theo kịp, dọc theo đường đi y có thể cảm giác được Tần Lạc Xuyên đang cố tình đi chậm lại để đợi mình.
Tần Lạc Xuyên nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cười nói, "Sao có thể chứ".
Thấy vẻ mặt Thương Thanh Nguyệt một dáng vẻ chàng chỉ an ủi ta, Tần Lạc Xuyên lại nói, "Chúng ta vào trong núi hái quả, cũng không định ra phải hái bao nhiêu, đến sớm một chút thì hái nhiều một chút, đến trễ một chút thì hái ít một chút, đều được. Nếu không có em đi cùng ta mà nói, một mình ta sẽ đi nhanh hơn một chút, nhưng em xem, núi sâu rừng già thế này, ngay cả một người nói chuyện với ta cũng không có, quạnh quẽ biết bao".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy cúi đầu im lặng trong chốc lát, dường như cảm thấy lời này cũng có lí, lại trả bình nước về cho Tần Lạc Xuyên, "Chàng cũng uống một chút nước đi".
Tần Lạc Xuyên nhận lấy bình nước sau đó thuận thế uống một hớp, hiển nhiên đã bỏ lỡ nét tinh quái chợt lóe rồi biến mất trong mắt Thương Thanh Nguyệt.
Cây dẻ mọc hoang đều phát triển rất cao, tay không thì không thể hái được.
Sau khi hai người nghỉ ngơi chốc lát, Tần Lạc Xuyên đi chặt một thân cây mảnh và dài, bỏ đi những cành nhánh dư thừa rồi đưa cho Thương Thanh Nguyệt, nói, "Lát nữa đợi ta leo lên cây rồi, em lại đưa cái này cho ta".
Sau khi leo lên cây rồi chọn một chỗ đứng ngay ngắn, lại chờ Thương Thanh Nguyệt đi xa một chút, Tần Lạc Xuyên cầm gậy đập loạn xạ một hồi, theo từng cú đập của hắn, hạt dẻ vốn treo trên cây lộp bộp rơi xuống, rất nhanh đã rơi đầy đất.
Vỏ ngoài của hạt dẻ nhiều gai nhọn, bọn họ không thể nào cũng mang những cái vỏ này về cùng, bèn để Thương Thanh Nguyệt cầm sọt nhặt quả dẻ rơi rải rác, còn Tần Lạc Xuyên thì tách hạt ra, một tay hắn cầm gậy gỗ ghìm hạt dẻ, một tay khác nắm dao chẻ củi chặt xuống, dao chẻ củi chặt mở một khe hở trên quả, lại nhẹ nhàng khẩy một cái, một viên hạt dẻ hình nón lập tức lăn ra ngoài.
Tần Lạc Xuyên cầm một hạt lên bóc vỏ, đưa cho Thương Thanh Nguyệt bên cạnh, nói, "Nếm thử xem".
Sau khi Thương Thanh Nguyệt tỉ mỉ thưởng thức, gật đầu nói, "Ngon".
Tần Lạc Xuyên cũng tự bóc cho mình một hạt, hạt dẻ tươi mới giòn giòn ngọt thanh, quả thật rất ngon.
Thấm thoát đã đến giữa trưa, bao bố mang theo đã chứa đầy cả bao, nhưng hai người còn muốn sau khi cơm nước xong lại hái thêm một chút.
Bữa trưa chính là bánh ngô hấp buổi sáng, lúc lấy ra từ trong sọt, nhìn đến cung tên bên cạnh, Tần Lạc Xuyên do dự một chút, nói, "Ta đến phụ cận dạo một vòng xem thử có con mồi hay không, em ở đây một mình được chứ? Ta sẽ quay lại nhanh thôi".
Sườn núi ngoảnh mặt về mặt trời, lại tương đối trống trải, biết Tần Lạc Xuyên sẽ không đi xa, Thương Thanh Nguyệt cũng không sợ, gật gật đầu nói, "Được".
Ước chừng sau ba mươi phút, trong rừng vang lên tiếng bước chân xào xạc, Thương Thanh Nguyệt quay đầu lại, thấy Tần Lạc Xuyên một tay cầm cung tên, một tay xách theo một con gà rừng đã rửa sạch sẽ, lập tức thoáng cái từ mặt đất đứng lên, nói, "Phu quân, chàng vừa mới săn được à?".
"Ừ". Tần Lạc Xuyên ậm ờ đáp, "Thấy dưới kia có dòng suối, ta bèn rửa sạch trước, chúng ta nhóm lửa nướng nó đi".
Trong mắt Thương Thanh Nguyệt sáng lấp lánh, "Vâng".
Sau khi lửa cháy, quét lên gà rừng gia vị Tần Lạc Xuyên mang theo, lại đặt lên trên lửa nướng một lát, rất nhanh mùi hương ngào ngạt đặc trưng của thịt đã bay ra.
Tay nghề của Tần Lạc Xuyên tốt, thịt gà nướng ra ngoài cháy trong mềm, cắn một miếng, vừa có da gà vàng giòn, vừa có thể nếm được thịt gà trơn mềm nhiều nước. Rất nhanh hai người đã chia nhau ăn hết cả con gà rừng, ngược lại là bánh ngô mang theo thì không ăn bao nhiêu.
Nghĩ đến đường về buổi chiều cần phải tốn không ít thời gian, hai người cũng không dám nhặt hạt dẻ đến quá muộn, lúc trở về lại tiện đường đi hái một chút chanh xanh, chanh xanh mọc hoang quả lớn, hái một sọt cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!