Chương 16: (Vô Đề)

Tần Lạc Xuyên không thích ăn bánh Trung thu ngũ nhân, nhưng trấn Vũ Khê bên này ngoài bánh Trung thu ngũ nhân ra thì không có loại khác.

Thời điểm Trung thu năm ngoái, trong nhà đúng lúc có trứng vịt muối, hắn bèn thử làm một ít bánh Trung thu hạt sen trứng muối, không ngờ rằng còn rất thành công.

Ban đầu sợ thất bại, nên chuẩn bị nguyên vật liệu nhiều một chút, không nghĩ tới ngay mẻ đầu tiên đã thành công, bánh Trung thu nướng ra nhiều, hai người hắn và Tần Ngôn ăn không hết nên tặng ra ngoài một chút.

Nào ngờ lại còn được người nhớ đến, nhưng cũng đúng, vị của bánh Trung thu hạt sen tươi mềm thơm dịu, người lớn tuổi thích ăn cũng bình thường.

Dù sao Trung thu năm nay hắn cũng phải làm, làm nhiều làm ít đều là làm, nên hỏi Hạ Phi Tinh, "Anh muốn bao nhiêu?".

Hạ Phi Tinh nói không suy nghĩ, "Năm trăm cái đi".

Tần Lạc Xuyên: "...".

Tần Lạc Xuyên: "Cái này không thể để lâu".

Vừa không có tủ lạnh vừa không thể đóng gói chân không, lúc Trung thu thời tiết cũng nóng, bánh Trung thu sau khi làm xong để không được bao lâu sẽ hỏng.

Biết Tần Lạc Xuyên hiểu lầm, Hạ Phi Tinh cười giải thích nói, "Dư ra anh định dùng để tặng lễ, cùng với đặt bán trong cửa hàng".

Tần Lạc Xuyên tính ước chừng nguyên liệu cần dùng cho năm trăm cái bánh một chút, cùng với thời gian phải dùng để làm ra, nói, "Ta có thể thử xem, nhưng không chắc chắn có thể làm xong được nhiều như vậy".

Hạ Phi Tinh: "Không sao, cậu làm bao nhiêu anh lấy bấy nhiêu".

Tần Lạc Xuyên lại suy nghĩ một chút, nói, "Đúng rồi, năm trăm cái bánh cần ít nhất năm mươi cân hạt sen, nhiều như vậy chỉ sợ một lần mua không đủ, bên anh thuận tiện, giúp ta thu đủ hạt sen".

Mặc dù gần trấn Vũ Khê sản xuất hạt sen, nhưng cũng không nhiều, một lần cần dùng năm mươi cân, mấy cửa hàng ở trấn trên cũng không chắc chắn gom góp đủ, Hạ Phi Tinh bên kia thì khác, không nói đến chính bản thân gã có không ít cửa hàng, dù là mua về từ nơi khác, cũng thuận tiện hơn nhiều.

"Được, chuyện này cứ để anh thầu". Hạ Phi Tinh sảng khoái đồng ý, lại hỏi, "Còn cần chuẩn bị thêm cái gì khác không?".

"Không cần". Tần Lạc Xuyên nói, "Bột mì và đường phèn đều dễ mua, trứng muối ta định tự mình làm".

Hạ Phi Tinh nghe vậy vẻ mặt có chút kì quái nói, "Nói hết nguyên liệu cần dùng cho anh, cậu Tần, cậu không sợ anh sẽ trộm học theo sao?".

Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút, sau đó bật cười nói, "Đừng nói chỉ là nói nguyên liệu với anh, dù là cho anh tỉ lệ phối hợp những thứ này, cũng chưa chắc anh có thể làm ra được".

Không phải Tần Lạc Xuyên xem thường những vị đầu bếp trong nhà Hạ Phi Tinh kia, mà là làm bánh Trung thu hạt sen cần dùng đến nước đường bánh nướng, năm ngoái hắn đã nghe ngóng qua, thế giới này không ai biết làm, không mua được nước đường chuyển hóa, cuối cùng mới lùi một bước mà tiến nhiều bước mua đường phèn, lại đến trong núi hái được cam chua mọc hoang mang về tự mình nấu.

(Note:  nước đường chuyển hóa/nước đường bánh nướng: là hỗn hợp nước đường được tạo ra bằng cách đun đường trắng (sucrose) với nước và một ít axit (như chanh hoặc cream of tartar) → giúp phân tách đường đôi (sucrose) thành đường đơn (glucose + fructose). Giúp bánh nướng mềm, bóng, không bị lại đường)./.

Nghe hắn nói như vậy, Hạ Phi Tinh hiểu là có công thức bí mật mà người khác không biết, đương nhiên sẽ không hỏi thêm, chỉ nói, "Đại khái khi nào cần hạt sen?".

"Cái này không gấp". Tần Lạc Xuyên nói, "Trước khi làm bánh Trung thu mua đủ là được".

Hạ Phi Tinh: "Vậy đến lúc đó anh cho người đưa qua cho cậu".

Ngày hôm nay Tần Lạc Xuyên đến trấn trên chủ yếu là đi gửi thư với Thương Thanh Nguyệt, cùng với mua sắm. Sau khi nói xong với Hạ Phi Tinh thì không ở lại lâu.

***

Trấn Vũ Khê ngoài dịch trạm do quan phủ thành lập ra còn có dân tín cục do dân lập.

Dịch trạm chỉ quan viên được sử dụng, dân tín cục thì khác, chỉ cần trả nổi tiền, đừng nói là thư từ, cho dù là những loại hàng nặng khác cũng có thể gửi hộ.

Có chút giống với chuyển phát nhanh ở xã hội hiện đại, nhưng cũng có khác nhau.

Chuyển phát nhanh là chuyên gửi đồ qua bưu điện, dân tín cục thì khác, bởi vì nguyên nhân xã hội phát triển tương đối lạc hậu, cũng không có nhiều người cần gửi thư từ hoặc gửi hàng hóa qua bưu điện, cho nên dân tín cục đều dựa vào cửa hàng để làm.

Nói ví dụ như dân tín cục của trấn Vũ Khê bên này, theo Tần Lạc Xuyên biết, thì là một phú hộ nào đó mở tiệm vải trong kinh thành, tiệm vải của nhà phú hộ trải rộng khắp triều Đại Viêm, thậm chí mở đến nước láng giềng, giữa các tiệm vải lại có qua lại, nên có ưu thế tự nhiên ở phương diện gửi thư từ qua bưu điện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!