Lúc Tần Lạc Xuyên từ trong phòng ra tới, khách khứa đã nhập tiệc.
Vừa nhìn thấy hắn, đã có chàng trai tuổi tác xấp xỉ hắn trêu chọc nói, "Lạc Xuyên cuối cùng ngươi cũng bỏ được phu lang ra tới, còn tiếp tục không ra bọn ta lại phải đến phòng tân hôn tóm ngươi".
Hắn vừa nói xong, những người khác cũng tiếp lời hùa theo, "Cho dù luyến tiếc phu lang đi nữa, lúc này ngươi cũng phải đến uống rượu với bọn ta, bằng không coi chừng bọn ta khiến ngươi buổi tối không thể động phòng".
"Đúng đúng, phạt rượu phạt rượu".
Trong một rừng tiếng nói náo nhiệt, Tần Lạc Xuyên cười vẫy vẫy tay nói, "Đợi một chút ta tới ngay".
Hắn và Tần Ngôn đều không có họ hàng khác, ngoài mấy người bạn như Dương Hi và Hạ Phi Tinh đến uống rượu ra, cũng chỉ có người trong thôn, bởi vậy tổng cộng cũng mới dọn ra tám bàn tiệc. Từng trải qua tận thế, thể chất của hắn tốt hơn người bình thường nhiều, số độ của rượu nơi này lại hơi thấp, bởi vậy ứng phó mấy bàn khách mời thế này, quả thật Tần Lạc Xuyên không hề lo lắng.
Nhưng mà trước khi náo loạn với những người trẻ tuổi này, phải đến mời rượu các trưởng bối trước mới được.
Bàn chủ nhà ngoài Tần Ngôn ra thì là một ít trưởng bối trong thôn, Tần Lạc Xuyên mời rượu Tần Ngôn xong, lại giơ ly lên nói, "Nhờ các vị trưởng bối nể mặt, hôm nay mới có thể làm việc cưới xin được náo nhiệt như vậy, trong lòng Lạc Xuyên biết ơn, mời các vị trưởng bối một ly".
Còn không phải sao, hắn và Tần Ngôn trước đó ở lại trên núi, mặc dù đều quen biết mọi người trong thôn, nhưng cũng không qua lại nhiều, lần này kết hôn, nếu không phải người trong thôn tới chúc mừng, thì đúng là không náo nhiệt được như vậy thật.
Người thôn Trình gia đương nhiên cũng có tính toán của bọn họ, dù thế nào Tần Lạc Xuyên cũng là một Tú tài, hiện tại đã dọn tới trong thôn bọn họ, không nói đến cái khác, chỉ nói đi ra ngoài trên mặt cũng có vẻ vang.
Bởi vậy lập tức có người trên bàn tiếp lời, "Nếu ngươi đã an bài nhà cửa ở thôn Trình gia của bọn ta, sau này chính là người thôn bọn ta, cháu trai kết hôn, người làm chú bác như bọn ta sao có thể không đến chúc mừng. Hôm nay là ngày vui của ngươi, theo lí phải là bọn ta mời ngươi, chúc ngươi và phu lang hòa thuận tốt đẹp, sớm sinh quý tử".
Mọi người lại phụ họa mấy câu, không khí trên bàn rất nhanh đã trở nên náo nhiệt, tuy mấy năm nay Tần Lạc Xuyên vẫn luôn ở trên núi, nhưng dù sao cũng là lớn lên ở xã hội hiện đại, có một số việc cho dù không thạo nhưng cũng biết nên làm như thế nào, khen người tuyệt đối có thể khen đến đáy lòng người nọ, chẳng mấy chốc đã được mọi người trong bàn khen ngợi.
Nếu nói trước đó chỉ là xây nhà ở chỗ này thì sau buổi tiệc rượu này, người thôn Trình gia kia đã hoàn toàn tiếp nhận Tần Lạc Xuyên.
Đối phó trưởng bối xong, chuyện khác cũng dễ dàng, cảnh tượng náo nhiệt của những người trẻ tuổi đơn giản hơn nhiều so với trưởng bối, có thể tóm tắt nhiệt tình của bọn họ trong ba chữ, đó là chuốc rượu ngươi.
Bản thân Tần Lạc Xuyên là người biết uống rượu, nhưng ngày vui, nếu như chuốc say một sân khách khứa, chung quy cũng không quá đẹp, nói ra ngoài cũng không dễ nghe lắm.
Bởi vậy ngay từ đầu hắn đã thả chậm tiết tấu, đó là nói chuyện phiếm với mọi người nhiều hơn, uống ít rượu, như vậy mọi người cũng thoải mái, cũng không đến mức uống quá nhiều.
Chờ đến lúc thời gian gần đủ, bèn giả vờ say, biết tối nay hắn còn phải động phòng, khách khứa cũng có chừng mực, sẽ không để hắn uống đến không đi nổi, vậy nên buông tha hắn.
Nhưng cho dù như vậy, chạng vạng bày tiệc, chờ đến lúc tan tiệc, trời đã hoàn toàn tối đen. Dương Hi và Hạ Phi Tinh đỡ Tần Lạc Xuyên đến trong phòng, lúc sắp đến cửa, Hạ Phi Tinh dừng lại, nói, "Khách khứa đã đi hết rồi, cậu Tần cứ tự mình vào đi thôi, bọn ta tiếp tục đi lên nữa thì không thích hợp".
Tần Lạc Xuyên đứng thẳng người trong vẻ mặt khiếp sợ của Dương Hi, sờ sờ mũi nói, "Trời đã tối, hai người trở về cũng không tiện, phòng phụ phía Tây còn trống, nếu không đêm nay cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi".
"Về trấn trên bằng xe ngựa cũng không tốn bao nhiêu thời gian". Hạ Phi Tinh nói, "Nghỉ ngơi ở nơi này của cậu, ngày mai dậy sợ là sẽ dọa đến phu lang của cậu".
Chuyện hắn quen biết Hạ Phi Tinh, về sau chắc chắn Thương Thanh Nguyệt sẽ biết, nhưng nếu sáng mai dậy gặp được ngay trong nhà mà nói, có khả năng Thương Thanh Nguyệt sẽ thật sự bị dọa sợ, vì thế Tần Lạc Xuyên cũng không tiếp tục giữ lại, chỉ nói, "Vậy hai người trên đường cẩn thận một chút".
Sau khi tiến vào phòng, bên trong sáng sủa hơn bên ngoài nhiều, nến đỏ cháy mạnh, Thương Thanh Nguyệt cả người đồ đỏ ngồi an tĩnh trên giường, ánh nến óng ánh thêm một tầng sắc đỏ trên gương mặt trắng nõn của y.
Tần Lạc Xuyên vừa vào phòng, Thương Thanh Nguyệt đã ngửi được một luồng mùi rượu nồng nặc, dưới loại tình huống này, Tần Lạc Xuyên không thể không uống nhiều rượu, nhìn bước đi của hắn ổn định, Thương Thanh Nguyệt bèn không đi đỡ,
Chỉ đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà nói, "Uống ly trà trước đi, giải rượu".
Thường nói câu ngắm người đẹp dưới đèn, kiểu trang phục này của Thương Thanh Nguyệt lúc Tần Lạc Xuyên nhìn vào ban ngày thì đã cảm thấy đẹp, lúc này bị ánh nến chiếu một chút, càng cảm thấy kinh ngạc. Không biết là men say bắt đầu đến hay là thứ khác, hắn cảm thấy có chút nóng.
Hai ba hớp uống hết trà, Tần Lạc Xuyên lại đẩy nhẹ ly trà đến phía trước, ý bảo còn muốn uống thêm một ly.
Thương Thanh Nguyệt sửng sốt một chút, cầm lấy ấm trà lại rót cho hắn một ly.
Ấm trà xanh trắng, ngón tay người cầm ấm đều đặn thon dài, trên làn da trắng như ngọc có không ít miệng vết thương thật nhỏ, Tần Lạc Xuyên nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm thấy lãng phí trà mới vừa uống, hắn càng khát.
Vì thế đứng lên nói, "Ta đi rửa mặt, em ăn chút gì đó trước đi".
Thương Thanh Nguyệt nói, "Mới ăn xong không bao lâu, hiện tại ta không đói bụng".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!