Nguyên nhân ngày kết hôn định vào mười tám, vào sáng sớm trước mấy ngày, Tần Lạc Xuyên và Tần Ngôn bắt đầu dọn từ trên núi xuống, vào ở trong nhà mới, nếu không gộp lễ nhập hỏa vào cùng ngày kết hôn, nhất định sẽ có quá nhiều việc không lo liệu được hết.
Buổi sáng hôm nay ngày mười bảy, Tần Lạc Xuyên dậy rất sớm, không ít chuyện phải chuẩn bị thỏa đáng vào hôm nay, ngày mai mới không đến mức luống cuống tay chân.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Lạc Xuyên đi dán câu đối và chữ hỉ, lẽ ra loại chuyện này giao cho người trong thôn đến hỗ trợ làm là được, nhưng hắn luôn cảm thấy, tự tay mình dán lên có ý nghĩa khác.
Lúc đầu hắn còn muốn tự mình viết chữ hỉ và câu đối, chẳng qua là sau khi thử vài lần, cảm thấy chữ viết không khá hơn cua bò là bao, thật sự không nhìn nổi, chỉ đành từ bỏ, đổi cho Tần Ngôn đến viết.
Bắt đầu từ buổi chiều, sẽ có khách đến liên tục không dứt, người trong thôn đến hỗ trợ cũng sẽ ở lại nơi này ăn cơm, rất nhiều chuyện dù không cần Tần Lạc Xuyên tự mình động tay đi làm, nhưng cũng cần hắn đến sắp xếp, cha con hai người đều bận đến quay vòng vòng.
Lúc trễ một chút, Dương Hi và Hạ Phi Tinh cũng đã đến, theo cùng còn có kiệu hoa thuê ở trấn trên cho Tần Lạc Xuyên, cùng với mua nửa con heo.
Kiệu hoa ngày mai kết hôn phải dùng, thịt heo ngoài giữ lại một phần đêm nay đãi khách ăn, phần lớn là muốn đưa đến nhà họ Thương, thịt dùng mời khách bên này của bọn họ thì phải chờ buổi sáng ngày mai lại chuẩn bị, hiện tại thời tiết nóng bức, chuẩn bị trước quá sớm dễ bị hỏng.
Dựa theo tập tục, giữa trưa ngày mai là tiệc rượu chính của nhà họ Thương bên kia, buổi tối mới là bên này của Tần Lạc Xuyên, mà thịt heo cần dùng đãi khách, thì sẽ do bên này của Tần Lạc Xuyên đưa qua trước một đêm.
Thịt heo vừa đến, lập tức có người trong thôn đến đây hỗ trợ ra tay xử lí, nửa con heo ngoài phần rìa và một phần nhỏ giữ lại, tất cả đều được cắt thành miếng dài kích cờ gần bằng nhau, ở giữa thịt heo còn dán giấy đỏ viết chữ hỉ, trông rất có không khí vui mừng.
Thịt heo đã xử lí được xâu lại treo ở trên sào trúc, nửa con heo tổng cộng treo hết hai cây sào trúc, người trẻ tuổi từ trong thôn đến hỗ trợ khiêng đi theo Tần Lạc Xuyên đưa đến nhà họ Thương.
Hình thành đối lập với khí thế ngất trời của bọn họ bên này chính là nhà họ Thương bên kia, ngoài câu đối ở cửa cùng với vài chữ hỉ thưa thớt ra, chẳng mảy may cảm giác được bầu không khí của làm chuyện vui, ngay cả nhóm người Tần Lạc Xuyên đưa thịt đến, cũng là do chú ba Thương và thím ba đón tiếp, cũng không có người trong thôn đến hỗ trợ.
Tần Lạc Xuyên cũng không thể nói gì, thậm chí chỉ ở lâu cũng không được, sau khi đưa đồ xong lại vội vội vàng vàng chạy về.
Đến buổi tối, về cơ bản sự việc đều đã chuẩn bị ổn thỏa, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản xong thì từng người về nhà, chờ sáng mai lại đến hỗ trợ.
Thật sự đến ngày kết hôn, trái lại Tần Lạc Xuyên lại rảnh rỗi, cuối cùng ngoài thay lễ phục và sau đó phải đi đón dâu ra thì không có chuyện gì cần đến chú rể như hắn làm.
Khác với hiểu biết ở kiếp trước của Tần Lạc Xuyên, bên này đón dâu đều là phải đến giữa trưa mới đi, như vậy sau khi đón người về mới có thể vừa khớp thời gian với hôn lễ lúc chạng vạng tối.
Cứ như vậy, sau khi thay đồ cưới vào, mãi đến trước lúc đón dâu, Tần Lạc Xuyên đều không có việc gì làm.
Lại nói đến bên kia của Thương Thanh Nguyệt, sáng sớm đã bị tiếng nói chuyện trong sân đánh thức, sau khi tập trung nghe trong chốc lát, phát hiện là của người trong thôn đến hỗ trợ làm việc, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem chừng dù bà nội không coi trọng y thế nào đi nữa, nhưng vì thanh danh ở trong thôn, tiệc rượu giữa trưa này vẫn là mời người đến làm.
Ánh mắt Thương Thanh Nguyệt u ám, cũng tốt, cho dù bọn họ xuất phát từ mục đích gì, có tiệc rượu này, y xuất giá cũng không đến nổi quá khó coi.
Đồ cưới là mới vội vã làm ra vào mấy ngày trước, trên mặt vải bông không có thêu bất cứ hoa văn gì, là kiểu dáng đơn giản nhất, nhưng bởi vì dáng người của Thương Thanh Nguyệt thon dài, mặc vào cũng rất đẹp.
Vải dệt màu đỏ thẫm tăng thêm mấy phần vui tươi trên mặt y.
Tiếp đó là chải tóc, vừa tháo tóc ra, Thương Thanh Nguyệt đã nghe được thím ba ở bên ngoài gõ cửa nói, "Thanh Nguyệt, là thím và Minh Hòe".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy đặt lược xuống, đi qua mở cửa nói, "Thím ba".
"Thím đoán chắc chắn con đã dậy". So sánh với Thương Thanh Nguyệt mặt không cảm xúc, ngược lại sắc mặt thím ba nhiều hơn mấy phần vui mừng, nhìn đến tóc rối tung của Thương Thanh Nguyệt, bèn cười nói, "May mà thím đến kịp lúc, bằng không ngày đại hỉ còn phải để con tự mình chải tóc".
Nói xong lập tức cầm lấy lược trên bàn, ra hiệu Thương Thanh Nguyệt ngồi yên.
Thời điểm song nhi kết hôn cũng không cần búi tóc, chỉ dùng dây buộc tóc màu đỏ buộc tóc ở sau đầu, rất dễ chải gọn.
Thím ba Thương nhìn một lượt trước sau phải trái, chắc chắn không có chỗ nào chưa chải chỉnh tề mới nói, "Thanh Nguyệt thật xinh đẹp".
Nói xong cũng không đợi Thương Thanh Nguyệt phản ứng, lại lấy ra một cái khóa trường mệnh đưa cho Thương Thanh Nguyệt, "Cái này là mấy ngày trước đây chú ba con mang về lúc đi trấn trên, là một chút tấm lòng của thím và chú ba con, con mang theo bên người, cũng có thể cầu một chút may mắn".
Khóa trường mệnh bằng bạc chẳng qua chỉ cỡ một lóng tay đàn ông trưởng thành, đổi thành bạc có lẽ cũng không đến hai lượng, nhưng cái này đối với mấy người chú ba Thương mà nói, tuyệt đối là một khoản tiền không nhỏ.
"Con...". Thương Thanh Nguyệt nhìn khóa bạc trong tay, nhất thời ngơ ngẩn, không biết nên thế nào cho phải.
Sau khi bị tịch thu tài sản, cho dù nghĩ cách mang tiền bạc ra ngoài, cũng chỉ rất ít, nếu không sau khi bị cách chức đến đây, mọi người cũng không đến mức trải qua gian nan như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!