Mặc dù hai người đã có hôn ước, nhưng nán lại chung một chỗ quá lâu cũng không thích hợp, bằng không nếu bị ai nhìn thấy, truyền tới trong thôn không biết sẽ bị nói thành thế nào.
Biết Thương Thanh Nguyệt phải đốn đủ số lượng củi mới có thể trở về, trước khi tách ra, Tần Lạc Xuyên lại cầm lấy dao chẻ củi của Thương Thanh Nguyệt, giúp y đốn đủ củi.
Sức lực hắn lớn, thân thủ lại linh hoạt, trèo mấy gốc cây lớn, đã đốn đủ số củi Thương Thanh Nguyệt cần đốn trong một ngày, lúc sau Thương Thanh Nguyệt chỉ cần sắp xếp chỉnh tề bó lại là được. Những thứ này so với đốn củi nhẹ nhàng hơn không ít, Thương Thanh Nguyệt cũng sẽ không quá mệt mỏi.
Trên đường trở về, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Thương Thanh Nguyệt đưa tiền để dành cho mình, Tần Lạc Xuyên nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
Hắn cũng không phải chậm chạp, thậm chí phải nói là rất sáng suốt, bởi vậy về mối quan hệ với Thương Thanh Nguyệt thật ra đã xem xét đến tường tận.
Hắn đúng là rất thích Thương Thanh Nguyệt, nhưng cũng không đến mức không phải y thì không được. Càng hiểu thật ra Thương Thanh Nguyệt cũng không khác lắm, nếu không phải trong nhà muốn hứa gả y cho người khác làm vợ bé, Thương Thanh Nguyệt không có khả năng bảo Thương Minh Hòe chuyển những lời kia cho hắn.
Sở dĩ hai người lựa chọn đối phương, chỉ vì cũng có chút thích, nhưng nhiều hơn là bởi vì đối phương là lựa chọn tốt nhất dưới tình huống ngay lúc này mà thôi.
Có điều thế này cũng không sao, song song với hắn chủ động đi cầu hôn, đối phương cũng đang nỗ lực, như thế cũng tốt lắm rồi.
Sau khi về đến nhà, Tần Lạc Xuyên nói ý nghĩ của Thương Thanh Nguyệt với Tần Ngôn, Tần Ngôn nghe xong biểu cảm đầy vẻ quả nhiên như thế, sau đó đưa hai tờ giấy đã được xếp lại cho Tần Lạc Xuyên.
Tần Lạc Xuyên mở ra, rõ ràng là hai tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Nhất thời có chút dở khóc dở cười, làm sao mà hôm nay mọi người đều cho hắn tiền vậy.
"Đừng vội nói không cần". Nhìn vẻ mặt của Tần Lạc Xuyên, Tần Ngôn biết ngay hắn suy nghĩ cái gì, lập tức chặn trước nói, "Cha biết trong tay con còn một ít tiền, nhưng nếu đoán không lầm thì cũng không nhiều lắm nhỉ, ngoài sính lễ phải cho một trăm lượng ra, đến lúc đó kết hôn, đồ vật đặt mua trong nhà cũng phải dùng đến tiền".
"Dù con không phải con đẻ của cha, nhưng chung quy cũng gọi cha một tiếng cha, ngày thường chi tiêu trong nhà, thậm chí là loại chuyện lớn như xây nhà này, đều là tiêu tiền của con, cha cũng không nói cái gì, nhưng phần tiền sính lễ khi kết hôn này dù sao cũng phải do cha bỏ ra, đây là người làm cha như cha nên làm".
Ông đã nói đến mức này, Tần Lạc Xuyên chỉ có thể nhận lấy.
Ngày hôm sau cha con hai người cùng đi trấn trên, chọn mua những vật phẩm khác cần khi hạ sính.
Muốn mua cũng không nhiều, chỉ có bánh cưới, rượu, và kẹo bốn màu. Thịt heo dễ hỏng, phải chờ đến buổi sáng ngày hạ sính mới mua, danh sách sính lễ còn có một đôi gà, cái này trong nhà bọn họ có nuôi, vốn dĩ dựa theo tập tục thì cần hai đôi, nhưng vì cha mẹ của Thương Thanh Nguyệt đã qua đời, cho nên giảm thành một đôi.
Sau khi mua đủ đồ vật, hai người lại đến tiền trang một chuyến, đổi một tờ trong số ngân phiếu Tần Ngôn cho thành mười nén bạc mười lượng.
Chuyện hạ sính, chung quy bạc nặng trĩu nhìn vẻ vang hơn ngân phiếu nhiều.
Chớp mắt đã qua ba ngày, hôm nay Tần Lạc Xuyên dậy từ sớm, đầu tiên là đến ổ gà bắt hai con gà một trống một mái, dùng vải đỏ cột chắc chân và cánh, lúc này mới bắt đầu rửa mặt thay quần áo.
Đồ vật mua về từ trấn trên đều đã được sắp xếp trong một cái sọt, hai con gà thì chiếm một cái sọt khác. Còn về ngân lượng, mặc dù cũng là đặt trong sọt, nhưng là được sắp trong một cái hộp riêng.
Thời điểm cha con hai người đến chân núi, bà mai Triệu đã chờ ở đó, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi đi theo, trong tay người trẻ tuổi xách theo ước chừng trên dưới ba cân thịt heo.
Thịt heo là hai ngày trước Tần Lạc Xuyên đặt mua với đồ tể, sáng sớm hôm nay được đưa đến nhà bà mai Triệu.
Đợi bọn họ đến gần, người trẻ tuổi lập tức đưa tay đón lấy đồ vật Tần Lạc Xuyên gánh trên vai, "Hôm nay là ngày vui hạ sính của ngươi, dù sao cũng không thể để chính ngươi gánh sính lễ, mẹ ta bảo ta đi cùng mọi người".
Chuyện này trước đó không có thương lượng qua, có điều nếu hắn là con trai của bà mai Triệu, vậy thì cùng đi chung cũng không sao, cùng lắm chờ sau khi hạ sính về, lại cho hắn một chút quà cám ơn là được.
Thời điểm bọn họ đến, người nhà họ Thương dù không biểu hiện bao nhiêu vui mừng, nhưng tất cả đều chờ trong nhà chính.
Lúc bà mai Triệu lấy từng món từng món sính lễ từ trong sọt ra ngoài, thậm chí tai Tần Lạc Xuyên còn nghe được Thương Minh Trì nhỏ giọng nói thì thầm, "Ta đã nói mà, một gã Tú tài nghèo có thể cho được thứ tốt gì, phỏng chừng một trăm lượng kia cũng phải đi mượn tiền người khác mới góp đủ".
Lời này của gã nói rất nhỏ, ngay cả người nhà họ Thương cách gần nhất cũng không có mấy người nghe được, ngược lại là Tần Ngôn đứng bên cạnh Tần Lạc Xuyên vẻ mặt không đổi nhướng mí mắt lên một cái, có điều cha con hai người ai cũng không nói gì.
Từng món sính lễ được lấy ra, cuối cùng đó là một trăm lượng bạc kia. Sau khi mở nắp ra, mười thỏi bạc trắng bóng sắp chỉnh tề bên trong hộp.
Lúc này những người còn lại của nhà họ Thương mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng, bà cụ Thương quay đầu nhìn thím ba vẫn luôn đứng bên cạnh nói, "Dâng trà".
Giữ nhà trai lại uống trà là bày tỏ bọn họ vừa lòng với sính lễ, kế tiếp đó là bàn bạc ngày cưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!