Ngoại truyện tận thế
- Mong rằng kiếp sau vẫn có thể bên em
Đời người cũng như một con sông, có dài có ngắn, có yên ả, cũng có sóng lớn nhấp nhô, nhưng cho dù là quanh co khúc khủy, cũng đều có thể truy lại từ đầu đến đuôi.
Chỉ riêng Tần Lạc Xuyên, hắn có cảm giác cuộc đời của mình bị chia thành hai nửa, sau khi nửa đầu đột ngột dừng lại ở năm hai mươi mốt tuổi đó, nửa sau lại không hề báo trước xuất hiện ở một nơi khác.
Có thể sống lại ở thế giới này, đương nhiên Tần Lạc Xuyên biết ơn, nhất là ở nơi này có cha nuôi có ơn cứu mạng, sau đó lại gặp được người kia yêu nhau làm bạn cả đời, cùng xây dựng gia đình, sau đó con cháu đầy nhà.
Mười năm đầu đi tới Đại Viêm, Tần Lạc Xuyên dùng để thích nghi với cuộc sống nơi này, sau đó thành gia lập nghiệp.
Đến độ tuổi ba mươi, hắn cũng đã lập được thành tựu có thể lưu danh nghìn đời, sau đó bắt đầu dẫn theo phu lang và con cái du lịch danh sơn thắng thủy.
Đến lúc lớn tuổi, thì yên yên ổn ổn ở lại thành Dung, truyền tước Vương cho con trai, ngậm kẹo đùa cháu, làm lão Vương gia của hắn.
Vài chục năm như vậy, có thể nói là không gì tiêu sái hơn, cũng không gì viên mãn hơn.
Nhưng chờ lúc tuổi già, đột nhiên lại nhớ đến chuyện của một thế giới khác.
Vốn dĩ đó chẳng qua là một cảnh ngắn ngủi trong mộng vào một đêm khuya, tỉnh lại là sẽ quên ngay, nhưng cảnh trong mơ này lại giống như một cái chốt mở vậy, làm Tần Lạc Xuyên chậm rãi nhớ lại từng li từng tí một thế giới khác.
Đến tuổi của chắt trai cũng đã sắp cập quan, giữa Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đã không có bất kì bí mật gì từ lâu.
Sau khi nhận ra được Tần Lạc Xuyên hoài niệm ngày một sâu hơn, Thương Thanh Nguyệt đã đề nghị về trấn Vũ Khê, dẫu sao đó là nơi hắn đến sau khi xuyên qua, theo lí cũng là nơi duy nhất có khả năng liên quan đến thế giới cũ.
Sống với nhau mấy chục năm, cho dù chưa từng trực tiếp thảo luận, hai đứa con trai cũng mơ hồ đoán được bí mật của cha.
Bởi vậy sau khi nghe nói phải về trấn Vũ Khê, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng sững sờ qua đi, vẫn là lập tức đi sắp xếp.
Trừ người nhất định phải ở lại thành Dung trấn giữ ra, cả nhà già trẻ lớn bé gần như đều đi cùng.
Tần Lạc Xuyên có linh cảm một chuyến này của mình có khả năng sẽ không có cơ hội quay về thành Dung, nên cũng không từ chối, người già rồi, nên cũng cảm tính, đã từng tiêu sái như hắn, đến ngày này rồi, vẫn hi vọng con cháu đều có thể ở bên cạnh.
Từ thành Dung đến trấn Vũ Khê, bọn họ vẫn như cũ đi gần hai tháng, có điều hết thảy đều có bọn nhỏ thu xếp, hắn và Thương Thanh Nguyệt chỉ cần ở lại trong xe ngựa hoặc là trên thuyền nhìn ngắm phong cảnh là được.
Lúc đến trấn Vũ Khê, vừa lúc gặp Thất tịch, Tần Lạc Xuyên đột nhiên nổi lên hứng thú, quyết định buổi tối hai người cùng nhau đi dạo với Thương Thanh Nguyệt.
Hai người bọn họ đều vô cùng hào hứng, sau khi bọn nhỏ nghe nói lại lo lắng không thôi.
Bản thân Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt thì nhìn rất rõ, vờ như không thấy lo lắng của bọn nhỏ, sau khi trời tối, lập tức nắm tay hòa vào dòng người.
Phố dài đèn đuốc sáng như ban ngày, hai người đi được gần nửa canh giờ, mới dừng lại, sau đó lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, cũng không ở lại trấn trên nghỉ ngơi, lập tức bảo bọn nhỏ trực tiếp đến chỗ bọn họ ở trước kia.
Sau khi lên xe ngựa, hai người đều cảm giác có chút mệt mỏi, uống xong chung trà nhỏ, Tần Lạc Xuyên đã bắt đầu buồn ngủ.
"Chỉ tiếc lần này trở về, hai ông bạn già kia đã không thể gặp chúng ta". Tần Lạc Xuyên mơ mơ màng màng nói, "Có điều không sao cả...".
Những lời sau đó đều giống như nói mê, nhưng Thương Thanh Nguyệt vẫn nghe được rõ ràng, mím môi ôm người đến bên cạnh mình, đầu thì dựa qua gắt gao kề chung một chỗ với Tần Lạc Xuyên.
Sau khi lớn tuổi, ngay cả giấc ngủ cũng trở nên vừa ngắn vừa cạn, giữa lúc mơ mơ màng màng Tần Lạc Xuyên dường như nghe được tiếng mưa gió, trong mưa gió có một ngôi miếu đổ nát đứng trơ trọi, ánh nến trong miếu bị gió thổi mà chập chờn.
Dường như Tần Lạc Xuyên cảm giác được, hỏi cháu trai đang đánh xe bên ngoài, "Trời mưa à?".
Người đánh xe là con trai thứ hai của Tần Hạo Nam và Tiêu Quân Nhược, hiện giờ cũng đã ba mươi mấy, sau khi nghe được câu hỏi của ông nội, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, chỉ thấy trăng sáng sao thưa, nào có nửa phần dấu hiệu trời mưa.
Một chút chần chừ này của hắn, Tần Lạc Xuyên đã biết được đáp án, phân phó, "Dừng xe ngựa lại gọi cha con và chú hai đến đây đi".
"Vâng". Giọng nói khi đáp mang theo sự run rẩy gần như không thể nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!