Ngoại truyện 1
- Thăm lại chốn xưa
Đợi đến mùa xuân năm sau, Tiểu Đoàn Tử đã bảy tuổi, ngoài bài vở ra, gần như cũng không cần Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bận tâm.
Nhưng phần lớn bài vở cũng là do Tần Ngôn dạy.
Gia đình tốt đẹp, công sự cũng đã đi vào quỹ đạo, Tần Lạc Xuyên phát hiện hình như bản thân thoáng chốc đã trở nên nhàn rỗi.
Vốn dĩ hắn cũng không phải kiểu người đặt mục tiêu cuộc đời ở sự nghiệp, cộng thêm mấy năm gần đây, những chuyện hắn làm này cũng đủ để hắn lưu danh thiên cổ rồi.
Tần Lạc Xuyên phát hiện bản thân rảnh rỗi, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn dẫn Thương Thanh Nguyệt đi ra ngoài dạo chơi một vòng, dù sao vào trước lúc Tiểu Đoàn Tử chào đời, trên đường bọn họ từ trấn Vũ Khê đến kinh thành, hắn đã hứa với Thương Thanh Nguyệt chuyện này, hiện giờ Tiểu Đoàn Tử đã lớn như vậy, bản thân hắn cũng coi như sự nghiệp thành công, làm Thế tử lại không thếu tiền, lúc này không đi còn đợi đến khi nào.
Tuy rằng Tiểu Đoàn Tử hiểu chuyện sớm, nhưng chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ mới bảy tuổi, biết được phụ thân và cha muốn cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn, hơn nữa còn là kiểu đi liền mấy tháng này, nhất thời khiếp sợ đến mức khó có thể tiếp thu.
Mặc dù mấy năm vừa mới đến thành Dung kia, Tần Lạc Xuyên vì chuyện sông Vân, một năm có rất nhiều thời gian đều không ở nhà, nhưng ít ra Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn trông chừng bên cạnh nhóc, hơn nữa tuy Tần Lạc Xuyên rời nhà, thì cũng là ở trong biên giới Đan Châu, cũng không tính xa, không giống lúc này.
Đã rất lâu rồi Tiểu Đoàn Tử không lộ ra loại biểu cảm vô cùng đáng thương này, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt vừa thấy, lúc ấy đã nghĩ, nếu không thì dứt khoát đừng đi, hoặc là mang theo Tiểu Đoàn Tử và Tần Ngôn đi cùng.
Tần Ngôn lại không muốn, rất nhiều năm trước ông đi theo anh trai chinh chiến, sau đoa lại tự mình du ngoạn khắp nơi, phàm là một vài địa phương nổi tiếng trong lãnh thổ Đại Viêm, ông đều đã từng đi qua không chỉ một lần, bây giờ ở thành Dung thanh thanh thản thản mà trông cháu trai, căn bản là không muốn đi.
Không biết là Tần Ngôn nói với Tiểu Đoàn Tử như thế nào, ngày hôm sau Tiểu Đoàn Tử lập tức đến tìm Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vẫn kiên quyết bày tỏ, "Phụ thân, hai người yên tâm đi du ngoạn đi, con ở nhà sẽ chăm sóc ông nội thật tốt".
Nói xong còn có chút đỏ mặt ngỏ lời, nếu như thuận tiện, hi vọng phụ thân và cha nhớ mang quà về cho nhóc và ông nội.
"Được". Tần Lạc Xuyên sờ sờ đỉnh đầu con trai, "Chờ thêm hai năm, phụ thân và cha sẽ dẫn con cùng đi ra ngoài dạo chơi".
Tiểu Đoàn Tử nghiêm túc gật đầu một cái, đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy chờ mong.
Cũng không phải Tần Lạc Xuyên nhất định phải bỏ con trai lại, bản thân và Thương Thanh Nguyệt đi du lịch hai người, chẳng qua là Tiểu Đoàn Tử cho dù ngoan ngoãn đi nữa, cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi, nơi này phương tiện giao thông đi ra ngoài chung quy là có chút lạc hậu, vẫn là chờ lớn hơn chút nữa bọn họ mới yên tâm hơn một chút.
Trong nhà vẫn còn con trai và phụ thân, Tần Lạc Xuyên cũng không định đi ra ngoài chơi quá lâu, xuất phát từ thành Dung, trấn Vũ Khê làm điểm cuối, tính toán ở bên kia nghỉ ngơi nửa tháng, lại vòng một vòng trở về, thời gian du lịch dự tính là trong vòng năm tháng, như vậy vào tháng Tám vẫn có thể chạy về kịp đón Trung thu với cả nhà.
Lúc xuất phát là đầu tháng Ba, đúng vào mùa vạn vật sống lại, hai người cũng không mang theo quá nhiều tùy tùng, chỉ có mấy người cũng đều là đi theo tít phía sau, trừ khi yêu cầu, những thời gian khác sẽ không đến quấy rầy bọn họ.
Đi về hướng Đông, quả đúng là phong cảnh như tranh vẽ, Tần Lạc Xuyên vô cùng sáng suốt vứt bỏ xe ngựa, cùng Thương Thanh Nguyệt mỗi người cưỡi một con ngựa, để có thể thưởng thức phong cảnh tốt hơn.
Tuy rằng cưỡi ngựa thì thuận tiện, nhưng mức độ thoải mái vẫn kém một chút, nhất là đối với người không thường cưỡi ngựa như Thương Thanh Nguyệt mà nói.
Lúc này Tần Lạc Xuyên sẽ để y cưỡi chung một con với mình, hoặc là tìm một chỗ phong cảnh đẹp để nghỉ ngơi mấy ngày.
Cứ vui vẻ thoải mái như vậy, lộ trình ban đầu chạy cũng không đến một tháng, hai người bọn họ lại đi suốt hai tháng.
Lúc đến trấn Vũ Khê cũng đã vào hạ.
Nhìn đường phố quen thuộc lại có chút xa lạ, hồi ức năm xưa nhất thời mãnh liệt hiện về, Thương Thanh Nguyệt cảm khái nói, "Nhớ lại năm đó vì tìm cửa hàng thích hợp mở quán trà, chúng ta đã đi hết cái trấn này không chỉ một lần".
Tần Lạc Xuyên cười nói, "Muộn một chút chúng ta ghé qua xem thử, nghe nói Hạ huynh kinh doanh cũng không tệ lắm".
"Được". Thương Thanh Nguyệt gật gật đầu, "Bây giờ chúng ta đến nhà chú ba trước".
Mấy năm nay tuy bọn họ chưa từng trở về, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với nhà chú ba, biết nhà bọn họ bây giờ mở cửa hàng trên trấn, năm nay Thương Minh Hòe cũng muốn tham gia thi Viện, ngày tháng trôi qua cũng không tệ lắm.
Trước đó lúc hai người truyền tin nói sắp về tới, đã nói với chú ba, trước tiên sẽ dừng chân ở nhà bọn họ.
Đoán chừng sau khi biết bọn họ sắp đến, cả nhà chú ba đã chuẩn bị đầy đủ, hai người mới đến cửa, người gác cổng đã hô to đi vào thông báo.
Ngay sau đó cả nhà chú ba vội vội vàng vàng chạy ra tới như nhau, còn chưa tới gần, bọn họ đã nghe được tiếng cười thoải mái của thím ba trước tiên, "Ông nhà, mau xem giúp tôi, quần áo trên người tôi đã thỏa đáng chưa?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!