Lời này của gã không khác nào công khai yết giá bán người, ở đây ngoài những người nhà họ Thương kia, đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Bà mai Triệu xem như đã thấy qua nhiều chuyện hôn nhân đủ loại sắc thái nhân gian, nhưng đòi hỏi nhiều như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy, nhà bình thường cho dù muốn sính lễ, cũng sẽ có giới hạn, chung quy con gái hoặc song nhi nhà mình gả qua còn phải sống qua ngày, đòi hỏi quá mức, cho dù sui gia cho, cũng phải lo lắng người trong nhà gả qua sẽ bị làm khó dễ.
Huống hồ đây là tròn một trăm lượng đấy, có thể mua mười mấy mẫu ruộng tốt, thậm chí có thể mua cửa hàng ở trấn trên.
Thôn bọn họ một năm có thể có bốn, năm lượng bạc chi tiêu cho gia đình, cũng đã là rất giàu có, một trăm lượng e là có vài người cũng chưa từng gặp qua nhiều bạc như vậy.
Bà là tới làm mai, đương nhiên muốn tất cả đều vui vẻ, vì thế nhìn về phía bà cụ ngồi ở chủ vị, hi vọng bà có thể tỏ thái độ.
Bà cụ Thương lại là im lặng không lên tiếng, mí mắt khép hờ, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời của Thương Minh Trì.
Bà mai Triệu bất đắc dĩ lắc đầu với Tần Lạc Xuyên, chuyện đến một bước này, bà đã không thay đổi được cái gì, đồng ý hay là từ chối, phải xem bản thân Tần Lạc Xuyên lựa chọn thế nào.
Sau khi Tần Lạc Xuyên nghe được lời nói của Thương Minh Trì, phản ứng đầu tiên đó là nhìn Thương Thanh Nguyệt ngồi trong góc, mặc dù một trăm lượng không ít, nhất là hắn vừa mới xây nhà xong, nhưng góp nhặt một chút vẫn có thể lấy ra được.
Bị người thân của chính mình đối xử như vậy, cho dù quan hệ có kém đi nữa, chỉ sợ là trong lòng Thương Thanh Nguyệt cũng không dễ chịu.
Quả nhiên, sau khi Thương Minh Trì nói xong lời kia, mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt của Thương Thanh Nguyệt trở nên tái nhợt.
Thấy y như thế, Tần Lạc Xuyên cảm giác trái tim như bị cái gì siết một cái, đau xót, có chút khó chịu, cũng có chút không nỡ.
Hắn trấn an cười nhẹ với Thương Thanh Nguyệt, rồi quay đầu nhìn về phía bà cụ Thương, chắp tay nói, "Có thể, ba ngày sau Lạc Xuyên sang đây hạ sính".
Lời này của hắn vừa thốt ra, mọi người trong phòng ngoài Hạ Phi Tinh, tất cả đều kiếp sợ nhìn lại đây.
Bà mai Triệu không nghĩ tới hắn lại thật sự lấy ra được nhiều tiền như vậy, người nhà họ Thương thì không nghĩ tới hắn lại có thể đồng ý đòi hỏi của bọn họ.
Có điều mục đích ban đầu của bọn họ chính là vì tiền, chỉ cần cho nổi sính lễ nhiều như vậy, Thương Thanh Nguyệt gả cho ai, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì khác nhau. Đã xé rách mặt rồi, bọn họ cũng sẽ không cho rằng nếu Thương Thanh Nguyệt gả cho người gia sản phong phú, sẽ giúp đỡ bọn họ nhiều hơn một chút, còn không bằng đồng ý để y tự chọn, lại xem thử y gả cho một Tú tài nghèo, có thể trải qua cuộc sống dạng gì.
Nhưng người này là một tên Tú tài nghèo thật sao?
Từ biểu hiện của bà mai Triệu nhìn ra, trong nhà người này hẳn không tính là có tiền, hơn nữa dù cho ở gần trong thôn, nhưng lại có thể không chút do dự đồng ý sính lễ một trăm lượng.
Bà cụ Thương vô cùng khó hiểu, sau một hồi trầm mặc nói, "Ba ngày không khỏi quá vội vã, lại thêm mấy ngày nữa đi".
"Chuyện vui đương nhiên phải càng sớm càng tốt". Bà mai Triệu cười nói.
Thời điểm Tần Lạc Xuyên không chút do dự đồng ý sính lễ một trăm lượng kia, bà vốn là trong nháy mắt bị giật mình, tiếp theo đó là bừng tỉnh, cũng suy nghĩ rõ ràng tất cả.
Song nhi này của nhà họ Thương mỗi ngày đều lên núi đốn củi, Tần Lạc Xuyên lại ở trong núi, e là hai người đã quen nhau từ trước, bằng không cũng sẽ không vội vội vàng vàng tìm bà đến đây cầu hôn như vậy. Đồng thời cũng biết ý nghĩ của Tần Lạc Xuyên, có người một nhà như vậy, đợi thêm một ngày ở trong ngôi nhà này đối với song nhi kia mà nói đều là chịu tội, nếu là người mà con trai bà vừa ý, bà cũng sẽ muốn cưới người về nhà mình sớm một chút.
Vì thế không cho người khác thời gian phản bác, lại nói tiếp, "Quyết định vậy đi, ba ngày sau ta cùng thằng nhóc nhà họ Tần sang đây hạ sính".
Tuy xảy ra chút chuyện rắc rối, cuối cùng người đính hôn với Thương Thanh Nguyệt thay đổi, nhưng sính lễ một trăm lượng bạc không thay đổi, Thương Thanh Nguyệt cũng không còn chết sống không chịu. Bà cụ Thương suy nghĩ một chút, hình như vẫn ổn, bèn gật đầu đồng ý, "Được".
Bên này bọn họ cũng đã quyết định, theo lí Hạ Phi Tinh hẳn là biết điều mà rời đi mới đúng.
Nhưng gã cũng không có đi, thản nhiên ngồi ở chỗ kia, nhìn Tần Lạc Xuyên chào hỏi cáo từ với người nhà họ Thương xong, mới đi theo Tần Lạc Xuyên cùng nhau rời đi.
Từ lúc đứng dậy đến lúc rời khỏi viện nhà họ thương, hai người đều ăn ý không nói gì, thậm chí ngay cả giao lưu ánh mắt cũng không có.
Cho đến khi đi xa được một đoạn, Hạ Phi Tinh mới chắp tay nói, "Xin lỗi, ta không biết y là người trong lòng của cậu Tần".
Tần Lạc Xuyên sờ sờ mũi, "Trước đó ta cũng không biết người ngày ấy anh nói là Thanh Nguyệt".
Sau khi nói xong, hai người đều có chút xấu hổ.
Sau một hồi im lặng, Hạ Phi Tinh vỗ vỗ bả vai Tần Lạc Xuyên nói, "Bất kể thế nào, người làm anh đây vẫn phải chúc mừng cậu hỉ kết lương duyên, đến lúc kết hôn, nhất định phải báo cho ta đến uống rượu mừng".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!