Chương 108: (Vô Đề)

Mùa xuân năm thứ năm sau khi Tần Lạc Xuyên đến thành Dung, trong khu vực Đan Châu hạ trận mưa lớn nhất trong mười mấy năm qua, gần một tháng liên tục.

Trận mưa này đến vội vã vừa nhanh vừa mãnh liệt, đến lúc mọi người phản ứng lại kịp, đã không kịp làm bất cứ biện pháp gì, chỉ có thể gửi hi vọng đến sông nhân tạo vừa mới xây xong, chờ mong có thể giống như dự đoán của Tần Lạc Xuyên, có thể phát huy hoàn mĩ tác dụng chống lũ trừ úng.

Tuy rằng Tần Lạc Xuyên có lòng tin với công trình mình làm, nhưng trời mưa đến ngày thứ hai, thì có chút ngồi không yên, bởi vì nước mưa lần này giống như hắt xuống vậy, cho dù hệ thống thoát nước của thành Dung đều luôn được làm rất tốt, thì chỗ trũng cũng đã có chút nước đọng.

Các tướng sĩ trước đây đi theo Tần Lạc Xuyên cùng tham gia vào đào khoét đường sông nhân tạo cũng có lo lắng như vậy.

Bởi vậy lúc nghe được Tần Lạc Xuyên muốn triệu tập người dọc theo sông giám sát thế nước, mỗi người đều vô cùng hăng hái muốn tham gia.

Những người có thể tham gia nghị sự cũng chỉ có bao nhiêu đó, nhưng không một ai muốn ở lại đều muốn tham gia, Tần Lạc Xuyên chỉ có thể từ chối, "Cũng không giống khi trước đào bới đường sông, nào cần nhiều người như vậy".

Một người trong đó thử hỏi, "Vậy chúng ta đều tham gia, sau đó người bên dưới thì dẫn theo ít một chút".

"Không được". Tần Lạc Xuyên quả quyết cự tuyệt, "Cần phải giữ lại một ít người ở thành Dung đợi lệnh, nếu như có tình huống gì, cũng có thể giải quyết nhanh nhất".

Người trong phòng nghị sự nghe vậy tất cả đều mắt trông mông nhìn về phía Tần Lạc Xuyên, hi vọng hắn sẽ chọn mình.

Tần Lạc Xuyên khó hiểu, "Mưa liên miên không dứt thế này, đi giám sát thế nước cũng không phải chuyện tốt lành gì, làm sao mà từng người các ngươi đều gấp không chờ nổi muốn tham dự như vậy?".

Làm việc chung nhiều năm như vậy, mọi người cũng không có gì phải giấu giếm, Tôn Định Bình nghe vậy nói, "Mấy năm nay chúng ta vì con sông nhân tạo này trả giá nhiều như vậy, năm trước đã thấy được hiệu quả tưới tiêu của nó, năm nay thời điểm khảo nghiệm hiệu quả chống lũ phòng lụt của nó đến rồi, người nào không muốn tận mắt chứng kiến chứ".

Được rồi, Tần Lạc Xuyên thừa nhận Tôn Định Bình nói rất đúng, hơn nữa bản thân hắn cũng nghĩ như vậy.

Trầm ngâm một lúc, Tần Lạc Xuyên nói, "Mấy chỗ đồng bằng sông Vân, thì do Bùi Thanh Dung dẫn người đến trông coi". Nói xong hắn lại gọi tên chỉ định vài tướng sĩ khác.

Bên kia từ lúc bắt đầu mở đường sông, phần lớn đều là do Bùi Thanh Dung và Thương Minh Hòa dựa theo kế hoạch của Tần Lạc Xuyên mà thu xếp, hai người bọn họ hiện tại càng quen thuộc các nơi trên đồng bằng hơn Tần Lạc Xuyên, do anh dẫn người đi giám sát đương nhiên là không thể thích hợp hơn.

"Còn về cửa vào hai con sông nhân tạo trước kia thì...". Nói đến đây, Tần Lạc Xuyên im lặng nửa ngày.

Vốn dĩ việc này giao cho Thương Minh Hòa đi làm là thích hợp nhất, chỉ là hiện giờ Chu Tầm đang có thai, đây là đứa nhỏ sau khi bọn họ kết hôn năm năm mới có được, Tần Lạc Xuyên với tư cách em rể, thật sự là không biết có nên sắp xếp Thương Minh Hòa đi ra ngoài làm việc vào ngay lúc này hay không.

Bên này hắn còn chưa rối rắm ra được kết quả, Thương Minh Hòa đã nói trước, "Anh đi".

Tần Lạc Xuyên có chút chần chừ, "Nhưng anh Tầm...".

Thương Minh Hòa: "Vừa hay mấy ngày nay y đang nhắc Thanh Nguyệt mãi, để y đến ở cùng Thanh Nguyệt một thời gian đi".

Phòng nghị sự đều là người thân cận, quan hệ của bọn họ mọi người đều biết, hai người cũng không có gì để kiêng dè, Tần Lạc Xuyên nghe vậy gật đầu một cái nói, "Vậy được".

Nói xong cũng chọn vài người cùng đi với anh.

Hai nhóm người hắn chọn này, bên trong đều không có Tôn Định Bình, sau khi Tần Lạc Xuyên nói ra cái tên cuối cùng, cậu lập tức ngồi không yên, "Thế tử, còn ta thì sao?".

Tần Lạc Xuyên đương nhiên nói, "Ngươi cùng đến cửa vào của sông nhân tạo ở thượng lưu với ta".

"Được". Tôn Định Bình nghe vậy vui vẻ nói.

Mưa lớn không chờ người, sau khi đã quyết định nhân viên xong, thì từng người đi chuẩn bị, sáng sớm ngày mai phải lập tức xuất phát.

Trưa hôm đó, Thương Minh Hòa đã đưa Chu Tầm tới.

Vương Phủ được xây dựng vào mùa thu năm trước, ngay bên cạnh tòa nhà ban đầu của bọn họ, diện tích lại mở rộng thêm vài lần.

Buổi tối Thương Minh Hòa cũng ở lại trong Vương Phủ, sáng sớm ngày mai cùng xuất phát với Tần Lạc Xuyên.

Trời xuân se lạnh, trời lại vẫn luôn mưa, gió thổi qua còn có chút cóng, nhưng người một nhà vẫn như cũ kiên trì tiễn bọn họ đến cổng chính.

Hai người Thương Minh Hòa và Chu Tầm ghé vào một chỗ, nhỏ giọng tạm biệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!