Chương 10: (Vô Đề)

Sau khi trong lòng có quyết định, Tần Lạc Xuyên không trì hoãn thêm, xì xụp xì xụp hai ba hớp đã húp hết cháo, rồi vội vội vàng vàng đứng dậy.

"Trước hết chờ một chút". Tần Ngôn bất đắc dĩ thở dài, gọi người lại hỏi, "Con đã nghĩ xong phải làm sao chưa?".

Tần Lạc Xuyên nghe vậy dừng một chút, xoay người ngồi trở lại trên ghế, nói ra ý nghĩ của mình, "Lúc nãy Tiểu Hòe nói hôm nay người kia sẽ đến gặp mặt, như vậy đã nói lên chuyện hôn nhân này bọn họ còn chưa hoàn toàn quyết định, con định tìm bà mai Triệu hỗ trợ đi cầu hôn, cố gắng tranh thủ trước khi người đó đến gặp mặt".

"Tốt". Tần Ngôn nghe xong gật gật đầu, thầm nói mình lo lắng dư thừa, nhanh như vậy đã có thể nghĩ xong phải làm gì, đoán chừng chỗ mình không nhắc đến, bản thân Tần Lạc Xuyên cũng rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt, lại hỏi, "Đồ cầu hôn cần dùng có cần cha chuẩn bị giúp con không?".

"Tự con chuẩn bị". Tần Lạc Xuyên nói, "Người ăn cơm trước, đợi lát nữa giúp con xem có thích hợp hay không là được".

Trong thôn cầu hôn thật ra rất đơn giản, gia đình bình thường thì chuẩn bị một ít trứng gà, thêm hai gói đường, tìm bà mai dẫn, đưa đến trong nhà đối phương, nếu cha mẹ đối phương đồng ý chuyện hôn nhân này thì sẽ nhận lấy đồ vật, sau đó hai nhà lại bàn bạc chuyện sính lễ và ngày cưới.

Trong nhà trứng gà và đường đều có, rất nhanh Tần Lạc Xuyên đã gói xong, suy nghĩ một chút hắn lại chọn hai cuộn vải mấy ngày hôm trước Hạ Phi Tinh đưa, định mang đi cùng.

Sau khi lấy đồ đạc ra, Tần Ngôn cảm thấy miễn cưỡng chấp nhận được, vì thế nói, "Đổi một bộ quần áo rồi đi nhanh đi".

Lúc này Tần Lạc Xuyên mới phát hiện, mãi vội vội vàng vàng, hắn lại ngay cả quần áo cũng quên thay.

May mà quần áo của hắn ngày thường dù đều lấy đơn giản thoải mái làm chủ, nhưng cũng có hai bộ tương đối chính thức, sau khi lục ra mặc vào, lại vấn tóc cài quan, lập tức tăng thêm một tầng khí chất phong lưu tiêu sái.

Bởi vì không chắc chắn có thể thành công hay không, một bước cầu hôn này cha mẹ nhà trai không ra mặt. Tần Lạc Xuyên một mình mang theo lễ vật đến nhà bà mai Triệu trước.

Nhìn đến đồ vật trong tay hắn, bà mai Triệu sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại, vui vẻ ra mặt nói, "Nhóc Tần thế này là vừa ý cô nương nhà ai? Mau nói với thím, thím đảm bảo thuyết phục được cho con".

Bà mai Triệu ở tại thôn Lý gia, đối với Tần Lạc Xuyên ở lại trong núi không nói có bao nhiêu quen thuộc, nhưng hiểu biết cơ bản vẫn phải có.

Hai năm trước đây thời điểm đôi cha con này mới dọn đến trong núi, trong thôn có không ít cô nương thích Tần Lạc Xuyên anh tuấn, nhưng đều bị cha mẹ trong nhà để ý gắt gao, đều nói nếu không phải nghèo đến không mua nổi đất, ai sẽ đến trong núi ở.

Nhưng trong chớp mắt hai cha con người này bắt đầu mua từng mảnh đất, đặc biệt là chưa đến một năm, Tần Lạc Xuyên lại thi đậu Tú tài.

Chuyện này giống như một cục đá bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, những nhà có con gái chưa gả kia nhao nhao nổi lên tâm tư, dẫu sao không nói đến nhà đất của Tần Lạc Xuyên, chỉ cái thân phận Tú tài này một năm có thể miễn đi thuế phú, cũng đủ làm mọi người động lòng.

Vì thế đoạn thời gian đó, nhà bà cũng trở nên náo nhiệt, đều là một ít trong tối ngoài sáng muốn để bà đi hỗ trợ cầu hôn.

Bà mai Triệu cũng đi vài lần, mỗi lần đều không có kết quả, cuối cùng Tần Lạc Xuyên xác định rõ với bà, bản thân tạm thời không muốn làm mai, lúc này mới hơi yên ổn một chút.

Không nghĩ tới hôm nay Tần Lạc Xuyên lại tự mình tới cửa tìm bà làm mai. Đám con gái chưa đính hôn ở mấy thôn xung quanh bà không cần nghĩ cũng rõ ràng còn có những ai, cũng mặc kệ là người nào, lấy điều kiện của Tần Lạc Xuyên, không sợ chuyện hôn nhân này không thuyết phục được, bởi vậy bà mới dám nói lời vừa rồi kia.

Tần Lạc Xuyên nói, "Là nhà họ Thương gần đây mới dọn đến thôn mọi người".

"Cô nương nhà đó...". Sắc mặt bà mai Triệu tức khắc trở nên có chút khó coi, "Chỉ sợ không dễ nói lắm".

"Không phải cô nương là song nhi". Tần Lạc Xuyên sửa đúng nói, tiếp theo lại nói, "Nếu thím có thể giúp ta chuyện này, mặc kệ thành công hay không, quà cảm ơn Lạc Xuyên đều sẽ cho như thường lệ".

Lúc nghe nói là song nhi, vẻ mặt bà mai Triệu buông lỏng một ít, sau đó lại nghe hắn nói quà cảm ơn sẽ cho theo lẽ thường, mặt mày bà mai Triệu lập tức hớn hở nói, "Vậy con chờ một lát, thím đi thay một bộ quần áo, chúng ta lập tức đi qua".

Phải biết rằng bình thường làm mai chỉ có thành công mới có quà cảm ơn, nếu như không thành công thì cái gì cũng không có, nếu Tần Lạc Xuyên nói quà cảm ơn như thường lệ, vậy lần này bà chắc chắn phải làm.

Chờ bà mai Triệu đổi xong quần áo ra tới, hai người đi đến chỗ nhà họ Thương đang ở, Tần Lạc Xuyên nắm chắc thời gian nói ra chuyện hôm nay còn có một người khác sẽ đến xem mắt, biết bên kia đã nói xong đại khái rồi, bà mai Triệu có chút muốn nửa đường bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến quà cảm ơn Tần Lạc Xuyên cho lại thay đổi ý nghĩ, cũng không do dự nữa, dù sao có thành công hay không bà đều có quà cảm ơn để cầm, cho dù cuối cùng không thành công cũng có thể cắt đứt tâm tư của Tần Lạc Xuyên.

Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhưng vẫn là chậm một bước, lúc đến nhà họ Thương, người đến xem mắt bên kia đã tới rồi.

Ở thôn Lý gia bà mai Triệu khá có thể diện, lần này vốn dĩ là bà muốn đến hớt tay trên, vì thế một bên không dám đóng cửa từ chối tiếp khách, một bên vừa lôi vừa kéo đi vào bên trong, ngược lại để cho bà dẫn theo Tần Lạc Xuyên vào nhà chính.

Bà đi ở đằng trước, thấy người trong phòng mặc dù đã ngồi xuống nhưng còn chưa dâng trà, không khỏi thầm nghĩ coi như tới kịp lúc, trên mặt lại là bình tĩnh ung dung, môi nở nụ cười nói, "Bà lớn, ta không biết hôm nay nhà mọi người có khách đến, cho nên tới làm phiền, có điều chuyện tốt không ngại nhiều, bà cũng đừng đuổi ta đi".

Nhưng thật ra Tần Lạc Xuyên đi phía sau bà mới vừa vào cửa đã thấy được Hạ Phi Tinh ngồi ở vị trí đầu. Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Hạ Phi Tinh cũng lập tức nhìn thấy hắn, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này, hai người giống nhau đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lúc này đây Tần Lạc Xuyên mới biết, hóa ra người ngày đó Dương Hi và Hạ Phi Tinh nói là Thương Thanh Nguyệt, nhất thời vừa cảm thấy hoang đường lại mơ hồ có chút may mắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!