Sau mấy mươi ngày mưa liên tục, cơn mưa này dường như cuối cùng cũng mệt lử, cần thở lấy sức bèn thay đổi hình thức. Thường thì đến như thác đổ, ào ạt xối xả; đi thì trời trong mây trắng, không để lại dấu vết. Có khi trở thành đồng hồ báo thức cố định, ban ngày trời trong xanh, mặt trời vừa lặn là mưa như trút nước, lộp độp đập vào mái ngói, ào ào chảy ra sân.
Nước mưa tạt vào thềm đá, làm ướt bậc cửa. Vân Đóa ghét ẩm ướt, không còn vắt mình trên ngưỡng cửa nữa mà cuộn tròn thành quả bóng nằm trên bậc thang.
Tuần kế cuối trong thời gian Mạnh Quân còn ở thị trấn Thanh Lâm, mấy ngày liên tiếp trời không đổ mưa. Còn một tuần nữa là kết thúc năm học, bắt đầu bước vào kỳ nghỉ hè, cô phải quay về Thượng Hải.
Thứ bảy hôm đó trùng hợp có lắp đặt tuabin gió, Trần Việt đưa cô lên núi xem.
Xe máy đi trên đường núi, vì đang là mùa mưa, núi rừng thoảng mùi gỗ, mùi vỏ cây thanh sạch tươi mát. Mạnh Quân rất thích, cô ôm eo Trần Việt, bỗng biết mùi hương trên người anh tựa như đến từ mùi rừng thông sau cơn mưa.
Lúc trước cô từng đọc ở đâu đó rằng, nếu bạn thích mùi hương của ai đó, bạn sẽ bị người đó thu hút; nhưng có lẽ bởi vì thích anh ấy, từ đó mới thích mùi hương trên người anh ấy chăng? Cô không nhớ rõ mối quan hệ nguyên nhân kết quả đó, dù sao cũng có liên quan.
Cô hỏi: "Hôm đó anh ngửi thấy mùi gì?"
Trần Việt đang nhìn con đường phía trước, lại có chú sóc con nhảy ra, anh phải chú ý để không đụng phải.
"Gì cơ?"
"Ở Nhược Dương, nhà anh, anh ngửi mặt em." Mạnh Quân lúc lắc tóc đón gió, "Anh quên rồi hả?"
Trần Việt không quên, thấp giọng nói: "Chỉ là… muốn ngửi."
Mạnh Quân cười híp mắt, tì cằm lên vai anh: "Em có mùi gì?"
Trần Việt nói: "Hơi giống mùi hoa hồng núi."
Mạnh Quân đấm nhẹ vào lưng anh: "Hừ, đó là nước hoa. Ngốc."
Nhưng Trần Việt rất chắc chắn: "Không phải. Là mùi hương trên người em. Sau khi tắm em không xịt nước hoa, vẫn là mùi đó."
Mạnh Quân liền hỏi: "Vậy anh có thích không?"
Anh chậm rãi nói: "Thích."
Cô hỏi tới: "Thích đến mức nào?"
Trần Việt nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Thích vô cùng."
Giọng của anh hết đỗi nghiêm túc, Mạnh Quân bật cười, đắc ý: "Anh biết đó, theo nghiên cứu khoa học, anh thích mùi trên người em là bởi vì anh thích em. Thích vô cùng, thì chính là anh cực kỳ cực kỳ thích em."
Trần Việt nhìn núi rừng xanh thẳm trước mặt.
Anh thích cô, thích vô ngần. Chuyện này không cần thông qua nghiên cứu khoa học để chứng minh.
Xe lăn bánh về phía trước, đi sâu vào trong núi.
Mạnh Quân một lần nữa nhìn thấy tuabin gió màu trắng khổng lồ. Lên đến gần đỉnh núi, công trường hùng vĩ hiện ra trước mắt. Hố trụ, móng, chân đế, mọi thứ đều cực kỳ to lớn. Bộ điều khiển, bình ắc quy to gần bằng kích thước container, ngay cả cần cẩu cũng đồ sộ gấp nhiều lần so với những gì nhìn thấy trên công trường bình thường.
Hai người đội mũ bảo hộ, mặc áo dạ quang đi vào công trình, chỉ đứng bên ngoài quan sát. Hôm nay anh nghỉ, cũng không phải ca trực, không phụ trách công việc của công trường. Anh đưa Mạnh Quân đi một vòng, với điều kiện tiên quyết không làm phiền đội ngũ thi công. Mạnh Quân cũng rất cẩn thận để không gây phiền toái cho người khác, từ đầu đến cuối luôn theo sát anh, tò mò quan sát các bộ phận của tuabin gió đang chờ được lắp đặt ở khắp nơi trên núi – bệ đỡ sừng sững, máy phát điện khổng lồ, bánh xe gió, bánh lái đuôi…
Tất cả đều vô cùng to lớn hùng vĩ, một người nhỏ bé như cô, như lạc vào vương quốc người khổng lồ, như con kiến đi giữa đống bao diêm. Cô không ngừng ngước cổ nhìn, lòng chấn động, còn có một chiếc cần cẩu cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, cần trục vươn tới tận bầu trời, thậm chí có thể nhìn thấy nó lắc nhẹ trong gió núi thổi mạnh.
Trần Việt giải thích: "Đây là cần cẩu địa hình tám trục, có thể kết nối chính xác ở độ cao 100 mét, cơ giới hóa hoàn toàn, không cần vận hành thủ công."
Mạnh Quân ngước nhìn cánh tay robot đứng hiên ngang giữa bầu trời xanh, tán thưởng: "Thật là lợi hại. Giống như Transformers."
Trần Việt cũng ngước nhìn, mỉm cười.
Mạnh Quân hỏi: "Lúc trước đều do con người lắp đặt sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!