Chương 43: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, đoàn làm phim quay bổ sung một số cảnh trong trường.

Mạnh Quân lên lớp như thường lệ, thời gian còn lại đều ở trong phòng học nhạc, không gặp người khác.

Giữa chừng cô nhận điện thoại của Nhã Linh. Nhã Linh mắng Tiểu Ngũ té tát, ngay cả những từ như thiểu năng, ngu dốt cũng nói ra. Mạnh Quân cũng không cản. Nhã Linh nói một mạch, cuối cùng hy vọng Mạnh Quân sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài: "Con bé đó còn nhỏ, ít học, sau này chị sẽ dạy dỗ thật nghiêm."

Ừm, 20 tuổi mà vẫn còn nhỏ. Có điều Mạnh Quân vốn không có ý định làm lớn chuyện này: "Chị không cần lo lắng ở chỗ em. Nhưng cái miệng đó của cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ làm liên lụy đến cả tập thể. Em không vạch trần, sau này cũng sẽ có rất nhiều "người khác" vạch trần, đi không dài."

Nhã Linh cũng đau đầu, không nói nên lời: "Em có tin được đồ ngu ngốc đó lại là người nổi tiếng thứ hai trong nhóm không?"

Mạnh Quân: "Thời buổi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà."

Nhã Linh nghe thấy giọng cô đã dịu lại, mới nói: "Chuyện album của nhóm…"

Mạnh Quân nói: "Công việc là công việc. Em công tư rõ ràng."

Nhã Linh: "Bé cưng, chị cảm thấy em trưởng thành rồi."

Mạnh Quân: "Thêm tiền đi."

Cô để điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện mình thật sự đã thay đổi, tâm trạng không còn dễ dàng kích động với những người và những chuyện xung quanh nữa. Tất nhiên, còn một phần những giận hờn sinh sự vô cớ thì trút hết cho Trần Việt không giữ lại chút nào.

Cô không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.

Khi ở bên Lâm Dịch Dương, cô từng nghĩ cả hai sẽ là một cặp đôi vô cùng ăn ý. Anh ta hát, cô sáng tác. Anh ta ở trên sân khấu biểu diễn, cô ở dưới sân khấu xem, có chung chủ đề cả đời. Nhưng khi Lâm Dịch Dương xuất hiện một lần nữa, cô lại không hề dao động dù chỉ một chút.

Lâm Dịch Dương hỏi cô, "em thích gì ở anh ta?"

Cô thích gì ở Trần Việt?

Một bó hoa dại, hay là một lần ngồi xe lửa đi xem phim? Một bát lựu, hay là một hộp bánh vượt qua nửa Trung Quốc?

Cô không nói rõ được, rõ ràng lúc kéo tay anh qua lớp vải màn, tình còn chưa đậm, nhưng ngày qua ngày cô vô thức đắm chìm lúc nào không hay, anh tựa như một đầm lầy tĩnh lặng. Còn đang mải nghĩ ngợi, ngoài sân có tiếng động, đoàn làm phim chuẩn bị rời đi.

Ngoài cửa sổ bầu trời quang đãng, Lâm Dịch Dương lên xe bảo mẫu. Cô đang nhìn thì trưởng nhóm và Tiểu Lục xuất hiện ở cửa: "Chị, bọn em đi trước ạ, tháng sau gặp lại ở Thượng Hải."

Mạnh Quân mỉm cười: "Thuận buồm xuôi gió."

Nhóm trưởng nói thêm một câu: "Chị, chị Nhã Linh đã mắng Tiểu Ngũ rồi, chị đừng giận cậu ấy."

Mạnh quân lắc đầu: "Không đâu. Nói tới, chị còn muốn nhờ các bạn giúp một chuyện."

"Chuyện gì ạ?"

"Đăng Weibo quảng bá nơi này."

"Nhất định rồi ạ." Nhóm trưởng nói.

Tiểu Lục cũng nói: "Em rất thích phong cảnh nơi này, cả con người ở đây, thật sự muốn ở lại thêm vài ngày nữa."

Mạnh Quân thầm nghĩ, ở lại thêm vài ngày nữa sẽ không có cách nào ở nổi, đối với các bạn mà nói, trải nghiệm nơi này một ngày là đủ rồi.

Cô nói: "Đi đi. Xe đang chờ các bạn."

Hai cô gái chạy vào trong nắng.

Mạnh Quân nghĩ, nếu không có Trần Việt, cô cũng không có cách nào ở lại nơi này lâu dài. Ngoài sân, những chiếc xe nối đuôi nhau lăn bánh, nhanh chóng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại trời xanh núi biếc phản chiếu trong ô kính cửa sổ.

Sự náo nhiệt của ngày hôm qua tan thành mây khói. Trong những con người đó, e rằng sẽ không có một ai quay trở lại nơi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!