Chương 36: (Vô Đề)

Ánh đèn của những ngôi nhà trong thị trấn như những vì sao rơi xuống núi rừng.

Mạnh Quân đứng bên đường nghịch bật lửa, tiếng bật mở vang lên rồi tắt, tắt rồi lại vang lên.

Tứ hợp viện không có cách âm, vừa rồi giọng của cô gái kia không nhỏ, Mạnh Quân chỉ cần nghe thêm một lúc nữa thôi sẽ phát hỏa, thế là dứt khoát đi ra ngoài cho yên tĩnh. Chưa yên tĩnh được mấy phút, cửa hông đã cót két vang lên, Miêu Doanh đi ra. Hai cô gái liếc nhìn nhau, mặt không biểu cảm.

Nhanh như vậy đã đi ra, Mạnh Quân biết ngay cô ta bị đuổi ra ngoài, trong lòng dễ chịu hơn đôi chút. Cô phớt lờ như không nhìn thấy, đi thẳng vào trong sân. Lúc đi lướt qua nhau, Miêu Doanh dừng lại: "Loại người có điều kiện như cô rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn. Không phải tôi nói Trần Việt không tốt, nhưng cậu ấy không phải kiểu người giống cô, cô đừng đùa giỡn với tình cảm của người khác." 

Mạnh Quân giễu cợt hỏi: "Những lời này là anh ấy nói với cô ư?"

Miêu Doanh cứng họng.

Mạnh Quân nói: "Cô là gì của anh ấy mà thay anh ấy lo liệu nhiều như vậy? Anh ấy có đồng ý để cô đứng ra nói thay chưa?"

Mạnh Quân nhất quán đi theo logic của mình, bất luận thế nào cũng không để lọt vào hố của đối phương. Miêu Doanh nhẫn nhịn, nói: "Hai người học chung lâu như vậy, nếu thật sự yêu nhau thì đã yêu từ lâu rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ? Nếu không phải vì hoàn cảnh nơi này đặc thù, cô cũng sẽ không thích cậu ấy. Chờ đến khi thật sự rời đi rồi, liệu có còn như vậy không?

Tự cô nghĩ xem, tình cảm của cô dành cho cậu ấy có thuần khiết hay không!"

Mạnh Quân: "Cô thuần khiết, có ích gì?"

Miêu Doanh đỏ bừng mặt, định nói gì đó, đang sắp xếp lại từ ngữ. Nhưng Mạnh Quân xưa nay cãi nhau không bao giờ chừa cho đối phương đường sống, cô nghếch mặt đi vào nhà, đóng sầm cổng lại còn không quên móc ổ khóa. Về phần đối phương có tức chết hay không, cô không thèm quan tâm.

Huống chi, cô cũng tức giận, giận Trần Việt.

Cô vừa mới đi tới trước cửa nhà anh, đã thấy anh sải bước đi ra, hai người đụng phải nhau.

Mạnh Quân nhìn ra anh muốn đi tìm mình, càng có lý do để lên mặt, khí thế bừng bừng: "Cô ta có quan hệ gì với anh mà quản nhiều như vậy? Đau lòng anh như vậy, sợ em làm gì anh." Đột nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ, "Lẽ nào nụ hôn đầu mà anh nói chính là cô ta ư? Sao anh lại có thể hôn người như vậy!"

Trần Việt thoáng sửng sốt, lập tức nói: "Không phải. Cô ấy là bạn của A Khâu, nhưng anh không thân với cô ấy."

Giọng anh quá mức thành khẩn, thậm chí còn có phần nôn nóng, Mạnh Quân không có cách nào được nước làm tới. Nhưng cô nghĩ ngợi một lúc, lại thấy tức giận, chất vấn: "Những lời cô ta nói có phải là suy nghĩ trong lòng anh không?"

Trần Việt đáp: "Không phải."

Mạnh Quân giậm chân: "Sau này không cho cô ta chạy đến nữa."

Trần Việt: "Được."

"…" Mạnh Quân nhận ra cô có muốn cãi nhau với anh cũng không tìm được lý do để cãi. Cô đứng ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, đỏ mặt trừng anh.

"Meo ~ ~" Vân Đóa chậm rãi đi tới, duỗi chân đặt lên mu bàn chân Mạnh Quân. Mạnh Quân xổ ấm ức với mèo: "Cô ta mà tới nữa, mày liền cắn cô ta. Ngày nào cũng ăn thức ăn cho mèo, phải biết quản chút chuyện trong nhà chứ." Vân Đóa dụi đầu vào mắt cá chân cô.

Trần Việt nắm tay cô, nói: "Hôm nay em chơi mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Ban đầu Mạnh Quân không nhúc nhích, anh dắt cô vào phòng tắm, nước ấm gột rửa hết những mệt mỏi của một ngày đi đường, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, tâm trạng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Tắm rửa xong, Mạnh Quân leo lên giường của Trần Việt, giang rộng chân tay trong chăn, tự tuyên bố chủ quyền với chính mình.

Chờ Trần Việt vừa lên giường, thân thể cô liền áp vào, vòng tay ôm lấy eo anh, nũng nịu gọi: "Trần Việt…"

Trần Việt liền lật người hôn cô, hơi thở, răng môi, cơ thể quấn quýt lấy nhau. Trái tim cô lại mềm nhũn, một chút tức giận cũng không còn.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Cô luồn ngón tay vào tóc anh, nghe thấy anh thở dốc bên tai, cô rất thỏa mãn, vui sướng như đang bồng bềnh trên đám mây —— cô có thể cảm nhận được. Cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh ẩn chứa trong những nụ hôn, những cái vuốt ve dịu dàng, nóng bỏng, sâu lắng.

Cô muốn có được anh, cô biết anh nhất định cũng thế.

Thế nhưng, sự quả quyết trong lòng lại một lần nữa bị xé toạc, thoáng qua rồi biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!